2
Dạ dày tôi đói đến mức cảm giác như đang bị thiêu đốt, tôi lê chân xuống bếp, tự nấu cho mình một bát mì.
Trước năm 12 tuổi, khi Lục Tư Tư còn chưa trở về nhà, tôi vẫn là công chúa nhỏ của gia đình, chẳng bao giờ phải tay vào việc nhà, càng không phải nấu ăn.
Nhưng từ khi ta quay về, mọi thứ thay đổi.
Cô ta không thích có người lạ trong nhà, ba liền cho thôi việc tất cả các giúp việc.
Cô ta mình thiếu dinh dưỡng, bị thiếu máu, không biết nấu ăn, mẹ liền bắt tôi học nấu nướng, chăm sóc sinh hoạt cho chị, như một người hầu riêng của ta.
Cô ta thích căn phòng của tôi, trông như phòng của công chúa. Cô ta dè dặt mẹ: “Mẹ ơi, con có xứng đáng ở đó không?”
Mẹ liền ôm chặt ta, mắt đỏ hoe, sau đó cầu tôi chuyển lên gác mái tối tăm.
Ngay cả cây đàn piano mà tôi quý nhất cũng không giữ lại.
Khi tôi học đàn cùng gia sư, Lục Tư Tư lại ôm mẹ khóc, ghen tị vì tôi học piano, còn ta hồi nhỏ không có điều kiện như .
Ba lập tức một gia sư tốt hơn cho ta, ta không có năng khiếu âm nhạc, lại lười biếng, không học nổi.
Mỗi lần tôi học đàn, ta lại chạy đến khóc lóc trước mặt ba mẹ.
Ba xót xa quá, phất tay một cái, lập tức cho người khiêng đàn của tôi đi, từ đó không cho tôi chơi piano nữa.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi vừa khóc vừa cãi nhau với mẹ.
Tôi họ thiên vị, tôi họ chỉ thương chị mà không thương tôi, tôi họ không xứng là ba mẹ tốt.
Cũng là ngày đầu tiên ba đánh tôi.
Và cũng là lần đầu tôi thấy những dòng bình luận bay đầy ác ý hiện ra trước mắt.
【Haiz, tổng tài Lục cũng rất khổ tâm. Thật ra ông ấy con út hơn, chỉ là con lớn vừa sinh ra đã bị bắt cóc, mười mấy năm sống cực khổ, nên ông ấy đành phải tỏ ra thiên vị để bù đắp.】
【Đúng đó, con lớn chịu khổ nhiều quá, ba mẹ phải cố gắng bù đắp thật nhiều.】
【Thật mong con út có thể hiểu chuyện hơn một chút. Tổng tài Lục và Ảnh hậu Mạnh đã bận rộn đến mức nào rồi, con út chẳng giống cái áo bông nhỏ biết điều chút nào.】
【Loại con một như mới ích kỷ, xấu tính, đúng là đáng ghê tởm!】
Những lời chỉ trích ấy khiến tôi chết lặng.
12 năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi bị bao phủ bởi thứ ác ý khủng khiếp như .
Nửa đêm, mẹ lên gác mái tìm tôi, xin lỗi tôi.
Bà ôm tôi, rất nhiều, rất nhiều.
Bà khi chị mới sinh ra, bị y tá đánh tráo mang đi, sống cực khổ suốt bao năm trời, bây giờ quay về, chúng tôi nên hiểu và cảm thông cho chị ấy.
“Niệm Niệm, mẹ xin lỗi.”
“Mẹ rất con, chỉ là lần đầu mẹ, có nhiều điều chưa biết, con tha lỗi cho mẹ không?”
“Ba mẹ con, chị con cũng cần đó, ba mẹ phải công bằng một chút.”
Mẹ : “Mẹ biết, Niệm Niệm là đứa hiểu chuyện nhất.”
Bình luận bay cũng đỡ cho mẹ:
【Có người mẹ như Ảnh hậu Mạnh thật là hạnh phúc.】
【Lần đầu tiên thấy một người mẹ chịu xin lỗi con , nhà này tính sinh đứa thứ ba không? Tôi muốn con họ quá.】
Tôi thấy vô cùng tội lỗi, cảm thấy mình thật vô lý.
Là chị em ruột thì tính toán với nhau gì?
Kể từ hôm đó, tôi chủ chăm sóc chị.
Vì “công bằng”, mọi thứ ăn uống, vui chơi, chỗ ở đều nhường cho chị.
Vì muốn “hiểu chuyện”, tôi tập nấu ăn thật giỏi, ngày nào cũng nấu cho chị ăn.
Thế , chỉ cần chị có chút không hài lòng, ba mẹ lại nổi trận lôi đình với tôi.
Sáu năm như , tôi thật sự mệt mỏi rồi.
Tôi vừa khóc vừa ăn hết bát mì, rửa sạch chén bát rồi quay về gác mái.
Bên ngoài gần 40 độ, phòng tôi không có điều hòa.
Vì ngày chị về, chị từng suốt 12 năm bị bắt cóc không hề hưởng máy lạnh.
Thế là ba mẹ quyết định không lắp điều hòa cho tôi, để tôi cũng trải nghiệm sự “công bằng” đó.
Tôi lên ô cửa trần nơi có thể thấy sao trời, nhớ đến bức tranh đã bị tôi đốt cháy, nhớ đến những dòng bình luận bay vẫn đang tiếp tục mắng mỏ.
Có lẽ kiếp này tôi chỉ là một đứa con bất hiếu và một người em tồi tệ.
3
Nửa đêm, tôi bị gọi dậy giữa chừng, là mẹ.
“Niệm Niệm, dậy đi con, ba con mang cơm từ nhà hàng về cho con kìa.”
Tôi liếc đồng hồ, đã 12 giờ rưỡi đêm, xoa trán :
“Mẹ, con ăn rồi, con không đói.”
Mẹ vẫn lắc vai tôi: “Sao con lại giận như ? Ba mẹ đặc biệt mang cơm về cho con, con còn muốn sao nữa?”
Tôi lấy tay che ánh đèn chói rọi vào mặt: “Con chỉ muốn ngủ thôi.”
Sau lưng mẹ, giọng ba tôi vang lên như sấm nổ:
“Cho mày mặt quá rồi đúng không? Càng dỗ càng hư!”
Ông túm lấy tôi từ trên giường lôi xuống lầu, quẳng tôi lên ghế bàn ăn:
“Ăn! Xem tao trị mày kiểu gì!”
Đầu tôi đập vào chân bàn, đau đến hoa mắt.
Trong tầm , tôi thấy đôi giày da trắng nhỏ xíu tinh xảo — của Lục Tư Tư.
Cô ta tôi, một cái, rồi nhỏ nhẹ thêm dầu vào lửa:
Bạn thấy sao?