9
Nói tóm lại, ta trở thành tâm phúc của Yến Từ. Hắn dẫn ta đi gặp mẫu thân, mọi người gọi nàng là Yến nô.
Nàng giống một viên bảo châu bị vùi dập, dù trải qua gian nan vất vả, cũng không che hào quang lòng người.
Ta gọi nàng là nương nương, nương nương là vô cùng tốt. Rảnh rỗi ta sẽ giúp nương nương nấu thuốc, nàng rất lịch sự, sẽ cảm ơn.
Yến Từ từ lâu đẫ không còn hạ nhân hầu hạ, mọi việc của hắn vẫn ngăn nắp như cũ vì đã có nương ngương xử trí rõ rang.
Trong viện có trồng một cây quế. Vào thu, hoa quế thơm ngào ngạt, nương nương để yến từ lắc cây hoa quế, bản thân dưới tàng cây nhặt hoa.
Hoa quế nương nương ép dầu bôi tóc, nàng tóc ta khô xơ, cũng đưa ta một bình.
Đêm hôm sau khi đi trộm, Yến Từ ngửi trên búi tóc của ta có mùi hoa quế, có chút hứng thú hỏi: "Ngươi không sợ bà ấy hạ độc sao?"
Ta khoát tay: "Hoa quế bôi tóc thơm lắm, nương nương tại sao muốn hạ độc chứ?"
"Bởi vì bà ấy từng hạ độc ch người, mọi người ở đây coi là ác nhân, sợ bị bà ấy vụng trộm hạ độc, tránh bà ấy như tránh tà."
Ta đưa tay phản bác: "Nhưng nương nương sẽ cảm ơn ta. Mấy người ở đây, chưa từng với ta như bao giờ."
10
Nương nương bị bệnh, Yến đế miễn cho bà ấy đi đến Nội vụ giặt áo, ở trong cung của Yến Từ dưỡng bệnh.
Bà ấy luôn chào đón ta đến thăm. Chúng ta ở trong viện phơi nắng, bà sẽ dạy ta việc, thí dụ như sao chăm hoa cẩm tú cầu.
Yến từ chưa từng can thiệp lớp học, của nương nương chỉ có một lần, khi đó nương nương muốn dạy ta biết chữ.
"Mẫu phi." Yến Từ ngồi dưới tàng cây bỗng nhiên mở miệng, "Nhi thần thấy là, Quan Kỳ như bây giờ cũng rất tốt, không cần biết chữ."
Nương nương nhíu mày: "Không lại không viết , nó sao gọi cho mọi người hiểu ý của mình đây?"
"Nhi thần hiểu." Yến Từ ngữ khí ôn hòa, "Người khác không rõ nàng không quan trọng, nhi thần hiểu nàng là rồi."
Nương nương hỏi ta có muốn học hay không, ta lắc đầu. Xem dòng máu nóng chảy ra khi mổ heo hấp dẫn hơn học chữ nhiều.
Vào đông, ta sẽ tới cung giúp nương nương đốt cặn thuốc. Có hôm, Yến Từ bỗng nhiên tay ta chằm chằm.
"Tiểu câm điếc bị nứt da." Hắn , "Chờ nội vụ phủ phân than, ta cũng cho ngươi hai túi."
Không lâu than đưa tới. Yến Từ tại phòng ngủ đốt than, hắn gọi ta đưa tay, giúp ta bôi dầu chống nẻ lên tay, bàn tay ta trở nên bóng loáng.
Cái kẹp mà hắn vẫn dung để nạy sọ người đặt vào trong bếp than, bị than đốt đỏ rực.
Gió tuyết lớn đầy trời, trong phòng lại ấm áp và vui vẻ. Than bị thiêu đốt tất phát ra tiếng , giống mẫu thân đang ru, ta ngủ gà ngủ gật.
Việc này cho ta có chút áy náy. Yến Từ không trách ta, tại than ấm quá mà thôi. Ngươi không xấu, than mới xấu.
11
Mùa đông khắc nghiệt, than mà phủ Nội vụ đưa tới chất lượng kém, lúc đốt bốc khói mù mịt.
Yến Từ vặn hỏi thái giám quản sự, đối phương chỉ chế giễu: "Là thái tử điện hạ chuyên quản việc này, hay nô tài thay ngài đi hỏi một chút?"
Ta nhớ mẹ đẻ của Yến Thanh chính là Tĩnh hoàng hậu, là người bị mẫu phi Yến Từ hạ độc bỏ mình.
Yến Từ dẫn ta xách theo một chút đồ ăn tìm Yến Thanh cầu , Yến Thanh dắt linh cẩu, thư đồng đi theo sau hắn, một cước đạp lăn hộp cơm.
Yến thanh to: "Chỉ có một chút như mà cũng muốn đút lót ta, ngươi không thấy ngại sao?"
"Ôn Mục." Hắn nhạo một tiếng, gọi thư đồng kia đứng tấn, "Đến đây chui qua hang thư đồng, ta có thể sẽ thưởng ngươi chút than tốt."
Thiên hạ lại có chuyện tốt như này! Ta mừng rỡ chui qua hang thư đồng ngay lập tức.
"Yến từ, ngươi từ chỗ nào nhặt con chó ngoan như thế?" Yến Thanh ắn nháy mắt ra hiệu, "Chó chui chuồng chó, ngươi sao lại không chui?"
Yến Từ cắn răng, nắm chặt nắm , cuối cùng vẫn chui qua như ta.
"Tốt! Không có vở kịch nào lại đẹp mắt hơn thế này." Yến Thanh vỗ tay to, "Ôn Mục, phân phó nội vụ phủ cho mang cho Yến Từ chút than tốt đi!"
Sau đó Yến Thanh quen hơi, như hứa hẹn, Yến Từ chui qua hang thư đồng một lần, liền mang thêm than tốt tới.
Mỗi ngày chạng vạng tối, Yến Thanh đều sẽ mang theo thư đồng sớm rời đi, không biết tung tích. Hắn là đi khó dễ Yến Từ, tự nhiên muốn tranh tai mắt của người khác.
Yến từ bị bầm một mảnh tím xanh ở đầu gối. Ta giúp hắn bôi dầu, ra ký hiệu tay hỏi hắn vì sao không đi cáo trạng.
"Một đòn thật mạng, để đối phương suy yếu, và sau đó kiệt sức." Hắn , "Như muốn hủy đi một người, liền muốn cho hắn một kích trí mạng, diệt cỏ thì diệt tận gốc."
Bạn thấy sao?