8
Cố Cảnh đứng bên cạnh phụ họa:
"Sầm Hạ, hãy chấp nhận điều trị, để bọn giúp em , chăm sóc em , không."
Cố Thời Bạch cũng tiến lên, cố gắng nắm lấy tay tôi, thái độ ngoan ngoãn chưa từng có:
"Mẹ, con đã mà, sao mẹ có thể đột nhiên không con nữa, hóa ra là vì mẹ bị bệnh. Để chúng con giúp mẹ nhé."
"Con , mẹ đã từng vẽ cho con rồi."
"Vào sinh nhật năm ngoái của con, mẹ đã tặng con một bức chân dung quà sinh nhật."
Từ nhỏ, thành tích học tập của tôi chỉ ở mức trung bình khá, không thể so sánh với những học bá mà Cố Cảnh thích, tôi có tài năng về hội họa. Nhờ đó, tôi đã thi đậu vào trường mỹ thuật tốt nhất trong nước.
Tuy nhiên, bố mẹ tôi luôn nghĩ rằng chỉ dựa vào việc vẽ tranh thì không kiếm bao nhiêu tiền, họ mong muốn tôi sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sớm để họ không phải lo lắng nữa và có thể an tâm theo trai tôi di cư sang New Zealand.
Tôi đã nhượng bộ.
Bởi vì người họ ghép đôi cho tôi chính là Cố Cảnh.
Lúc đó, tôi nghĩ, dù sao kết hôn rồi tôi vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh.
Nhưng rồi, tôi nhanh chóng mang thai Cố Thời Bạch, những việc vặt trong gia đình và việc nuôi dạy cậu bé dần dần chiếm hết thời gian của tôi.
Mỗi khi tôi muốn tĩnh tâm lại để vẽ một bức tranh thật cẩn thận, thì Cố Thời Bạch lại đột nhiên quấy khóc, khiến tôi phải đặt cọ xuống để dỗ dành cậu, và dần dần, tôi bỏ bê việc vẽ.
Cho đến sinh nhật lần thứ năm của Cố Thời Bạch, tôi chợt nảy ra ý định lấy lại cây cọ đã bị bỏ quên từ lâu để vẽ cho con một bức chân dung.
Nhưng rõ ràng, cậu bé thích chiếc máy chơi game mà Chu Thiển tặng hơn, và chỉ tiện tay vứt bức tranh sang một bên.
Sau đó, tôi tìm thấy bức tranh ấy dưới gầm bàn nhỏ trong phòng của con, bị gấp lại thành một miếng nhỏ để kê chân bàn.
—-------
Cố Thời Bạch run rẩy phân trần:
"Con… con không cố ý, chắc chắn là con nhầm rồi."
Tôi mỉm , vạch trần sự thật:
"Không, con cố ý đấy."
"Vì hôm đó, con lề mề không chịu đi tắm, mẹ đã tịch thu máy chơi game của con, và con đã cố ý thế để trả thù mẹ."
"Con luôn như , hễ mẹ không theo ý con, con sẽ hoại những món quà mẹ tặng, tổn thương mẹ."
"Vì con biết mẹ con, mẹ quan tâm con, và những hành đó sẽ mẹ đau lòng."
"Con muốn mẹ đau lòng."
Cố Thời Bạch tái mặt, mấp máy môi mà không thể nên lời.
—------
Tôi sang Cố Cảnh, thực ra tôi đã sớm nhận ra ý đồ ngầm cầu hòa của ta.
Ví dụ như trước đây, trường của Cố Thời Bạch không hề tổ chức du lịch cha mẹ con cái.
Ví dụ nữa, nhà họ Cố có biết bao vệ sĩ và người giúp việc, sao có thể để Cố Thời Bạch một mình chạy ra ngoài mà không lo lắng gì.
Lại thêm việc, dù là ở kiếp trước hay sau khi tôi tái sinh, Cố Cảnh đã từ lâu không còn mặc những bộ quần áo tôi mua cho .
Từ một ngày nào đó, người đàn ông vốn không bao giờ để ý đến việc ăn mặc, bắt đầu tự mua quần áo về nhà.
Về sau, tôi phát hiện ra rằng những bộ quần áo đó đều do Chu Thiển mua cho .
Để Chu Thiển vui, ta không bao giờ đến những bộ quần áo tôi mua nữa, thậm chí còn đổi sang nước hoa có mùi da thuộc mà Chu Thiển thích.
Nhưng mấy lần đến gặp tôi gần đây, lại cố mặc bộ đồ tôi từng mua, xịt nước hoa mùi gỗ mà tôi thích.
Tôi không quan tâm.
Tôi không bận tâm đến việc tại sao sau một năm, đột nhiên muốn hòa với tôi, và cũng không quan tâm rằng dù tôi đã dọn chỗ trống, vẫn không mang Chu Thiển về nhà công khai.
Vì tôi không quan tâm, nên tôi không thẳng ra.
Chỉ là, đã quen với việc kiêu ngạo trước mặt tôi, ngay cả khi muốn hòa giải, cũng không hạ mình, mà chỉ nghĩ đến việc lợi dụng Cố Thời Bạch để khiến tôi mủi lòng mà quay lại.
Bạn thấy sao?