Thiên Thần Đã Từng [...] – Chương 7

7

 

Cố Cảnh và Cố Thời Bạch lần thứ hai đến mang theo một bác sĩ tâm lý.

 

Lúc đó, tôi vừa từ Mexico trở về không lâu.

 

Bác sĩ họ Lâm, liếc qua cổ tôi, giọng điệu thân thiện như thể chúng tôi là cũ:

 

"Cổ sao ?"

 

Tôi đưa tay chạm vào vết bầm tím mờ mờ trên cổ, trả lời thản nhiên:

 

"Vài ngày trước chơi dù lượn trên biển ở Cancun thì gặp chút tai nạn."

 

Đó là điểm dừng cuối trong chuyến đi Mexico của tôi. Khi tôi đang bay trên không trung, chiếc mô tô kéo dù lượn qua mặt biển, dây nối với mô tô bất ngờ đứt.

 

Tôi không kịp phản ứng và rơi từ độ cao hàng chục mét xuống biển. Dù mặc áo phao, dây dù lượn cuốn quanh cổ tôi, siết chặt và quấn cả ghế ngồi, khiến tôi không thể nổi lên mặt nước.

 

Trong lúc giãy giụa, tôi dần mất sức vì thiếu oxy, suýt nữa đã c//hế//t giữa đại dương đó. May mắn thay, chàng lái mô tô đã kịp thời xuống nước và cứu tôi.

 

Nhớ lại, tôi vẫn thấy rùng mình.

 

Bác sĩ Lâm không hỏi thêm, ông lướt qua bức tranh trên giá vẽ với màu sắc vẫn còn chưa khô — bức tranh Vi Vi đang ngồi trên dù lượn, nở nụ ngắm bầu trời xanh và mây trắng.

 

Ông lịch sự hỏi tôi có thể xem những bức tranh khác của tôi không.

 

Sau khi tôi cho phép, ông cẩn thận xem hết tất cả các bức tranh trong nhà, rồi cầm một bức lên và hỏi:

 

"Cô có thể cho tôi biết ý tưởng sáng tác của bức tranh này không?"

 

Đó là một cảnh từ trên cao xuống mặt nước, Vi Vi nằm ngửa nổi trên mặt nước, nở nụ và giang rộng đôi tay, như thể đang đón chào và cố gắng ôm lấy điều gì đó.

 

Đó là bức tranh tôi vẽ sau chuyến nhảy bungee ở sông Gandaki, Nepal.

 

Ngày đó, có rất đông du khách đến nhảy bungee. Người thì lo lắng, người thì phấn khích tìm kiếm sự khích lệ từ đồng hành và nhân viên, chỉ riêng tôi là bình thản.

 

Nhân viên bằng tiếng Anh, bảo rằng tôi trông không giống đến để chơi, mà giống như đến để tự tử, đến mức ta không dám đẩy tôi xuống.

 

Dù miệng thế, khi đẩy tôi xuống, ta chẳng nương tay chút nào.

 

Gió táp vào má, vào mắt tôi khi tôi lao xuống với tốc độ cao, cảm giác mất trọng lượng trong khoảnh khắc khiến tôi thoáng nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước, khi tôi nhảy từ tầng 37 xuống.

 

Thực ra, lúc đó cảm giác và ký ức đều rất mờ nhạt, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đã kết thúc.

 

Nhưng lần này, cảm giác tự do khi rơi lại vô cùng rõ ràng.

 

Khi đến gần mặt nước, tôi xuất hiện ảo giác. Tôi thấy hình bóng của Vi Vi ẩn hiện trong làn nước. Con bé mỉm , giơ tay ra muốn ôm lấy tôi, khi tôi cố ôm chặt lấy con, hình ảnh ấy vỡ tan thành những ánh sáng lấp lánh trên sông Gandaki.

 

Tôi không trả lời câu hỏi của bác sĩ Lâm.

 

Bác sĩ rất kiên nhẫn, ông tiếp tục nhẹ nhàng phân tích, cố gắng giải mã hành vi của tôi:

 

"Sầm Hạ, khi thai, đứa bé đó mới chỉ là phôi thai, chưa phát triển thành hình hài để xác định giới tính, tại sao lại cho rằng đó là con ?

 

"Có thể nào, đang đặt mình vào nó?"

 

Tôi : "Ông đang tôi tự luyến à?"

 

"Không."

 

Bác sĩ Lâm lắc đầu.

 

"Cô đang thương xót chính mình.

 

"Có thể nào, đã trút sự oán hận đối với chồng lên đứa bé?

 

"Nhưng sau khi thai, lại hối hận, vì thế đã tưởng tượng ra một đứa con dựa trên hình ảnh của chính mình.

 

"Tương tự, không phải là không Cố Thời Bạch nữa, mà là nó quá nhiều, lại trút giận lên nó, chỉ có thể dồn hết của mình cho đứa con tưởng tượng ra.

 

"Nhưng đứa bé này rất nguy hiểm đối với ."

 

Ông khẽ thở dài.

 

"Cưỡi ngựa hoang, dù lượn, nhảy bungee.

 

"Sầm Hạ, có nhận ra rằng mình đang theo đuổi những trò chơi nguy hiểm cao không?

 

"Đứa con tưởng tượng ra đang dụ dỗ thử thách cái c//hế//t.

 

"Nếu không mở lòng và chấp nhận điều trị, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

 

"Sầm Hạ, tôi muốn giúp ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...