5
Tôi vừa vẽ vài nét thì nghe thấy tiếng lớn phát ra từ phòng trẻ em.
Tôi bước nhanh qua, thấy bức tranh treo trên tường đầu giường đã rơi xuống đất, khung tranh vỡ tan thành từng mảnh, nước hoa bị đổ gương mặt của Vi Vi trên tranh bị thấm ướt, mờ nhòe đến không thể nhận ra.
Cố Thời Bạch đứng trên giường, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng: "Con… con không thích bức tranh này, tại sao mẹ lại treo hình người khác trong phòng con? Tại sao mẹ lại ôm bé đó trong bức tranh?"
Tôi biết có lẽ nó chỉ định lấy bức tranh xuống, chứ không cố ý vỡ nó. Tôi cũng biết nó chỉ là một đứa trẻ, không nên nổi giận với nó về những chuyện mà nó không hiểu, giọng điệu của tôi vẫn không tránh khỏi sự cứng rắn:
"Mẹ đã bảo con ngồi trong phòng khách đợi bố đến đón rồi mà. Đừng có chạm lung tung nữa."
Nó cảm nhận sự kiềm chế trong lời của tôi, khuôn mặt hiện rõ sự yếu đuối: "Trước đây mỗi lần con rơi đồ, mẹ đều hỏi con có bị thương không trước tiên mà."
Tôi không trả lời, ánh mắt dừng lại trên ga trải giường bị nó bẩn, không kiềm chế mà cau mày: "Xuống đây ngay đi."
Nó vẫn đứng trên giường, mắt thẳng vào tôi: "Mẹ, bé mà mẹ vẽ là ai?
Tại sao mẹ lại vẽ bé nhiều đến thế?
Tại sao trong nhà bức tranh nào cũng là bé đó?"
Nó còn quá nhỏ, chưa thể che giấu sự hoang mang và lo lắng trong mắt.
Nó đã thấy những bức tranh khắp nhà, những bức tranh có gương mặt bé với đôi mắt giống hệt nó.
"Mẹ, tại sao bảo vệ và những sống ở đây đều rằng mẹ không có con trai, chỉ có một đứa con ?
Con rằng con là con của mẹ, họ bảo con là kẻ dối. Con đưa ảnh của chúng ta ra, họ cũng không tin.
Đây là phòng của con đúng không?"
Nó nhảy xuống giường, như thể muốn chứng minh điều gì đó, kéo tủ quần áo ra, khi thấy tủ đầy váy công chúa, nó sững người.
"Tại sao mẹ mua nhiều váy như ?
Quần áo của con đâu?
Tại sao không có quần áo của con?"
Nó tìm khắp tủ quần áo, không thấy gì, rồi quay lại tôi với đôi mắt tràn đầy nước mắt, như muốn tìm kiếm một câu trả lời an ủi từ tôi.
Tôi vào đôi mắt nó dần dần ngấn lệ, không một lời.
Nước mắt nó rơi từng giọt từng giọt trong sự im lặng của tôi, rồi đột nhiên khóc lóc, vừa khóc vừa điên cuồng ném từng chiếc váy công chúa từ tủ quần áo xuống giường, hất hết đống búp bê trên bệ cửa sổ xuống đất, hét để tuyên bố quyền của mình:
"Tại sao mẹ lại để váy của người khác trong tủ của con?
Con không thích búp bê, tại sao mẹ lại đặt nhiều búp bê trong phòng con như ?
Con không thích chiếc giường và bộ chăn này, đây là giường của con !
Con không thích màu hồng, tại sao mẹ lại biến phòng của con thành màu hồng như ?
Tại sao mẹ lại ôm bé khác? Tại sao mẹ lại treo tranh của mẹ và bé khác trong phòng con?
Con không thích bé đó! Con ghét bé đó! Ghét bé đó!"
Lần này, tôi không thể chịu đựng thêm nữa:
"Cố Thời Bạch, ra ngoài!
Đây không phải là phòng của con, ở đây không có phòng của con!"
Bạn thấy sao?