Thực ra, cũng trách Cố Thời Bạch, trách cậu bé đã kích đến mức Cố Thời Vi qua đời, trách cậu bé cuối cùng đã đẩy Sầm Hạ đến chỗ c//hế//t, dù chính chưa từng hướng dẫn Cố Thời Bạch đúng cách, và cũng không ngăn chặn hành vi tồi tệ của cậu bé.
Nhưng vẫn có thể tự lừa dối mình, cho rằng mình không có lỗi, tất cả đều là lỗi của một đứa trẻ 11 tuổi.
Ở kiếp trước, Cố Cảnh không biết sau khi mình c//hế//t, Cố Thời Bạch đã ra sao.
Nhưng ở kiếp này, sau khi cả hai cùng mơ thấy giấc mơ về kiếp trước, Cố Thời Bạch lại mắc bệnh trầm cảm nặng như ở kiếp trước.
Cậu luôn khóc lóc đòi gặp Sầm Hạ, luôn ôm lấy tim mình hỏi Cố Cảnh:
"Ba ơi, tim con đau quá, con có bị bệnh tim giống em không?
"Nếu con cũng bị bệnh tim, liệu mẹ và em có tha thứ cho con không?"
Nhưng mỗi lần đi kiểm tra ở bệnh viện, kết quả đều bình thường.
Khi lớn hơn chút nữa, hiểu tâm lý học, cậu không còn hỏi Cố Cảnh câu hỏi đó nữa.
Nhưng cậu vẫn kêu gào đòi gặp Sầm Hạ, dưới sự giám sát của Cố Cảnh, cậu chỉ có thể theo dõi cuộc sống của Sầm Hạ thông qua mạng và người khác.
Khi phát hiện Sầm Hạ có trai mới, cậu bắt đầu kích Cố Cảnh như cách cậu từng kích Sầm Hạ.
Cố Thời Bạch sẽ cố kể cho Cố Cảnh nghe rằng Sầm Hạ lại cùng người đàn ông đó đi chơi đâu, Sầm Hạ lại nhận quà từ người đó, Sầm Hạ đã hôn người đó, và Sầm Hạ đã chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông kia.
Sầm Hạ sắp kết hôn rồi!
Cậu không ngừng lặp đi lặp lại với Cố Cảnh về việc Sầm Hạ đã hạnh phúc thế nào sau khi rời khỏi họ.
Cậu tự trừng bản thân, và cũng hành hạ Cố Cảnh.
Qua từng cơn đau như cắt, Cố Cảnh cuối cùng đã hiểu cảm giác của Sầm Hạ khi phải đối mặt với Cố Thời Bạch trước đây, và cũng hiểu tại sao Sầm Hạ lại kiên quyết không muốn nhận cậu con trai này.
Cậu cũng giống như , là một con quỷ đáng ghê tởm.
Ngày biết tin Sầm Hạ sẽ kết hôn, Cố Cảnh gần như phát điên.
Anh rất muốn lao tới trước mặt , túm lấy và hỏi: "Em sao có thể kết hôn, sao có thể người khác, chẳng lẽ em đã quên Thời Vi rồi sao?"
Nhưng đã kiềm chế bản thân, dù không nhận lời mời, vẫn gửi đến một món quà mừng.
Khi biết mang thai và sinh một con , dù Cố Cảnh rất đau lòng, không còn kích như trước.
Ngược lại, Cố Thời Bạch lại ầm lên.
Nhưng vào ngày hôm đó trên sân thượng tầng 37, khi cả hai cha con đều sững lại vì câu "Đừng có loạn" thốt ra theo bản năng, Cố Thời Bạch tự mình xuống khỏi sân thượng và không bao giờ nhắc đến việc muốn gặp Sầm Hạ nữa.
Họ cùng nhau lướt qua trang cá nhân của Sầm Hạ. Có người hâm mộ hỏi rằng, tại sao đã vẽ rất nhiều bức tranh về "Thời Vi", lại đặt tên con là "Hướng Dương" chứ không phải "Thời Vi".
Cô trả lời: 【Thời Vi là Thời Vi, Hướng Dương là Hướng Dương.】
Có lẽ người khác không hiểu, Cố Cảnh và Cố Thời Bạch thì hiểu. Hướng Dương không phải là sự thay thế cho Thời Vi, không phải là sự tồn tại để lấp đầy khoảng trống mà Thời Vi để lại.
Sầm Hạ là một người mẹ tốt, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ đứa con nào.
Sau đó, Cố Cảnh đã dành một nửa tài sản của mình cho công việc từ thiện, lập ra một quỹ từ thiện chuyên về bệnh tim mạch ở trẻ em.
Còn Cố Thời Bạch, khi lớn lên, luôn nhớ lại giấc mơ về kiếp trước và hình ảnh bản thân đầy ác ý trong đó.
Thật ra, mặc dù cậu thích trò chơi điện tử và thích Chu Thiển, người có khả năng thiết kế trò chơi, cậu chưa bao giờ muốn Chu Thiển trở thành mẹ của mình.
Ban đầu, cậu chỉ muốn dùng cách đó để phản kháng lại sự quản thúc của Sầm Hạ, sau đó, cậu chỉ đơn giản là ghét việc Sầm Hạ dành hầu hết thời gian cho Thời Vi.
Cậu sợ rằng Sầm Hạ thực sự sẽ như những gì mọi người đã , rằng khi có em , sẽ không còn cậu nữa.
Ở kiếp trước, khi cậu mới 11 tuổi, cậu không phải không biết rằng những lời ác ý nhằm kích Sầm Hạ và Thời Vi là sai trái.
Cậu cũng không thật sự muốn họ c//hế//t.
Nhưng khi những lời ác ý đã trở thành thói quen, chúng sẽ cứ thế bật ra không kiểm soát.
Vì , cậu dần trở nên trầm lặng.
Khi đậu đại học, cậu không chọn ngành tài chính mà chọn học y, chuyên ngành tim mạch nhi khoa, và mỗi kỳ nghỉ, cậu đều đến nguyện ở bệnh viện nhi.
Cậu và Cố Cảnh đều đang cố gắng chuộc tội theo cách của riêng mình.
Nhiều năm sau, Cố Thời Bạch cuối cùng cũng trở thành một bác sĩ phẫu thuật tim mạch nhi khoa giỏi.
Hầu như mỗi ngày, cậu đều dành hết thời gian ở bệnh viện, nếu không khám bệnh thì phẫu thuật.
Cậu tận dụng hết sức mình, như thể chỉ khi cứu nhiều đứa trẻ, mới có thể rửa sạch tội lỗi trong lòng.
Sau đó, cậu gặp một bé 5 tuổi, bé rất xinh đẹp, ngoan ngoãn và mắc cùng căn bệnh tim bẩm sinh giống Thời Vi.
Cố Thời Bạch là bác sĩ chính trong ca phẫu thuật của bé.
Ngày phẫu thuật cũng chính là sinh nhật của bé.
Ca phẫu thuật kéo dài 20 giờ và rất thành công.
Cố Thời Bạch mỉm , kiệt sức bước ra khỏi phòng mổ, rồi gục ngã.
Tim cậu ngừng đập, và cậu ra đi với nụ trên môi.
(TOÀN VĂN HOÀN)
Bạn thấy sao?