Thiên Thần Đã Từng [...] – Chương 11

11

 

Vi Vi ngã quỵ, ôm lấy ngực.

 

Hôm đó, khi tôi bế cơ thể mềm nhũn của con bé lên xe cấp cứu, tôi đã cầu nguyện với trời cao, hy vọng rằng ông trời có thể một lần nữa nhân từ.

 

Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa, cuối cùng vẫn với tôi rằng, cơ thể của Vi Vi không thể chịu đựng thêm một ca phẫu thuật nào nữa. 

 

Họ khuyên tôi nên từ bỏ.

 

Tôi Vi Vi đau đớn nằm trên giường bệnh, đầu óc ong ong, hoàn toàn mờ mịt.

 

Tôi cố gắng gọi điện cho Cố Cảnh, ta không hề bắt máy.

 

Sau này, tôi mới biết, lúc đó ta đang ở trên giường với Chu Thiển.

 

Cuối cùng, tôi một mình ký vào tờ giấy đồng ý từ bỏ điều trị, bác sĩ rút ống thở của Vi Vi, tắt hết các thiết bị hỗ trợ.

 

Cố Cảnh là người cuối cùng đến bệnh viện.

 

Ngay cả cha mẹ của Cố Cảnh, thậm chí cả người của nhà tang lễ cũng đã đến, ta mới vội vàng chạy tới.

 

Anh ta chất vấn tôi, tại sao không đợi ta? Tại sao lại tự ý quyết định từ bỏ điều trị?

 

Tôi thầm nghĩ, đợi ta gì?

 

Đợi ta bò ra từ giường của nhân, đến bên giường bệnh của Vi Vi để diễn vai người cha đáng thương, để người ngoài không rằng ta không ở bên con khi bé qua đời sao?

 

Vì danh tiếng của ta, Vi Vi của tôi phải chịu thêm đau đớn vài giờ nữa sao?

 

Tôi ta, rồi lại về phía Cố Thời Bạch đang đứng xa xa ngoài cửa phòng bệnh. 

 

Biểu cảm của hai cha con họ giống hệt nhau, đầy sự thờ ơ.

 

Một người cha bận rộn ngoại khi con ruột đang giãy giụa giữa ranh giới sinh tử, đến cả sinh nhật cuối cùng của con bé cũng không ở bên, một người trai tàn nhẫn đã kích khiến em mình ra đi.

 

Tại sao họ vẫn có thể bình thản như ?

 

Tại sao họ không rơi một giọt nước mắt nào?

 

Tôi bỗng cảm thấy hai cha con họ thật đáng sợ.

 

—-----

 

Tôi biết, tất cả những điều này đều là chuyện của kiếp trước, kiếp này chưa xảy ra, và cũng sẽ không thể xảy ra.

 

Có lẽ tôi không nên dùng những tội lỗi chưa xảy ra trong kiếp này để phán xét một đứa trẻ sáu tuổi như Cố Thời Bạch.

 

Nhưng tôi không thể .

 

Tôi nhẹ nhàng gạt tay Cố Thời Bạch ra, bác sĩ Lâm và mỉm :

 

"Bác sĩ Lâm, sai rồi.

 

Cô bé trong bức tranh không phải là mối nguy hiểm với tôi, Cố Cảnh và Cố Thời Bạch mới là mối nguy hiểm đó.

 

Nếu một ngày nào đó tôi phát điên, hoặc c//hế//t đi, thì người đẩy tôi đến bờ vực đó chắc chắn là hai người bọn họ."

 

—---

 

Lần thứ ba Cố Cảnh và Cố Thời Bạch đến, thái độ đã cứng rắn hơn rất nhiều.

 

Lúc đó, tôi đang chuẩn bị lên đường đi Iceland.

 

Tôi vừa kéo vali chuẩn bị vào thang máy, thì bị Cố Cảnh từ thang máy bên kia bước ra chặn lại.

 

Anh ta đe dọa tôi: "Sầm Hạ, nếu em không chịu điều trị tâm lý, chỉ còn cách buộc em vào viện tâm thần thôi."

 

Tôi bật ta:

 

"Anh lấy tư cách gì để ép tôi vào viện?

 

Chúng ta đã ly hôn, đâu phải là người giám hộ của tôi.

 

Giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì cả, chồng cũ à."

 

Cố Thời Bạch xen vào: "Vậy con thì sao? Con là con trai của mẹ mà!"

 

Tôi cúi xuống nó: "Tiếc là con chưa đủ tuổi vị thành niên."

 

Họ không thể tôi.

 

Tôi quay lưng bước đi, Cố Cảnh lại cố ngăn tôi lần nữa, chỉ đứt chiếc dây chuyền tôi đang đeo trên cổ.

 

Chiếc dây chuyền rơi xuống đất, mặt dây chuyền bị bung nắp, lộ ra bức chân dung in nhỏ của Vi Vi.

 

Cố Cảnh bức chân dung nhỏ xíu đó, ngỡ ngàng trong giây lát, cuối cùng không kiềm chế cơn giận:

 

"Nếu em đã quyết định thai, thì đừng nên hối hận!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...