10
Tôi không biết tính ích kỷ cố hữu trong Cố Thời Bạch giống ai.
Cho đến khi tôi tái sinh và không chút do dự rời khỏi Cố Cảnh, còn ta thì lại tìm cách hàn gắn, tôi mới chắc chắn rằng, con trai giống hệt cha mình.
Người đàn ông ấy, khi tôi kiệt quệ vì bệnh của Vi Vi, khi tôi đau đớn tột cùng vì những lời châm chọc đầy ác ý của Cố Thời Bạch, lại bận rộn ngoại và lên kế hoạch ly hôn với tôi.
Thực ra, tôi cũng rất muốn ly hôn.
Tôi không phải người thích tự hành hạ bản thân, cũng chẳng phải kẻ mù quáng vì mà không thể sống nếu thiếu Cố Cảnh.
Nhưng vì Vi Vi, tôi không thể.
Chi phí chữa trị cho Vi Vi không phải điều mà thu nhập thông thường có thể trang trải nổi.
Nhưng nếu ly hôn, để Vi Vi lại cho Cố Cảnh, với thái độ của ta — thà dành thời gian ở bên Chu Thiển hơn là đến bệnh viện thăm con — tôi không yên tâm.
Hơn nữa, bệnh tim của Vi Vi cũng khó có thể chịu đựng cú sốc từ sự đổ vỡ gia đình.
Vì , tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Sau này, tôi thường nghĩ tại sao Cố Cảnh lại có thể thương Cố Thời Bạch mà không Vi Vi?
Rõ ràng Vi Vi rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn.
Đối diện với những cơn đau và vô số lần phẫu thuật, con bé luôn cố gắng chịu đựng cho đến khi không thể chịu nổi nữa mới khóc.
Ngay cả khi chỉ có nhân viên chăm sóc ở bệnh viện, Vi Vi sợ hãi vẫn khuyên tôi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Con bé nhớ cha và trai, thắc mắc tại sao họ không bao giờ đến thăm mình, chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ ra.
Mới chỉ vài tuổi thôi, mà Vi Vi đã hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Cho đến khi Vi Vi qua đời, tôi phát hiện tờ đơn ly hôn đã Cố Cảnh chuẩn bị từ lâu trong phòng việc của ta, tôi mới hiểu.
Chính sự tồn tại của con bé khiến ta không thể cầu ly hôn với tôi.
Nếu một người đàn ông đòi ly hôn với vợ khi con mình đang vật lộn trên bờ vực sinh tử, thì ta và Chu Thiển sẽ đối diện với một làn sóng dư luận to lớn đến nhường nào. Anh ta không thể mất mặt đến mức đó.
Cố Cảnh không thể thoát khỏi tôi, nên ta trút giận lên Vi Vi.
Sự thờ ơ của ta đối với Vi Vi, Cố Thời Bạch đều thấy rõ và học theo.
Mặc dù Vi Vi rất thích trai của mình, Cố Thời Bạch vẫn không chịu ở lại bệnh viện thêm chút nào để ở bên em tội nghiệp.
Ngay cả khi bị tôi ép đến bệnh viện, thằng bé chỉ cúi đầu ngồi một chỗ chơi game, Vi Vi gì, nó cũng không thèm đáp lời.
Thậm chí, khi tôi không có mặt, Cố Thời Bạch còn cố ý tổn thương Vi Vi, giống như cách nó cố kích tôi.
—-----
Ngày Vi Vi ra đi chính là sinh nhật lần thứ năm của con bé.
Tôi đã đặc biệt gọi điện cho Cố Cảnh, cầu xin ta về nhà vào buổi tối để chúng tôi có thể cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Vi Vi, cả gia đình bốn người.
Món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Vi Vi là một bức tranh, chính là bức tranh mà sau khi tái sinh, tôi đã vẽ lại và treo trong phòng trẻ con, sau đó bị Cố Thời Bạch hủy —
Trong bức tranh, tôi ôm Vi Vi ngồi trên bậu cửa sổ, bên ngoài là biển xanh thẳm và những cánh quạt gió nối dài, ánh nắng vàng chiếu lên khuôn mặt con bé, che lấp đi vẻ xanh xao bệnh tật.
Vi Vi rất thích bức tranh, luôn giữ nó bên mình, thỉnh thoảng lại ngắm .
Nhưng đến lúc chuẩn bị thắp nến trên bánh sinh nhật, Cố Cảnh vẫn chưa về.
Tôi có thể nhận ra nỗi thất vọng trong mắt Vi Vi.
Tôi tránh vào bếp để gọi điện cho Cố Cảnh, gọi mãi không ai bắt máy.
Khi tôi quay lại phòng khách, trong lúc còn đang suy nghĩ cách giải thích cho Vi Vi về việc cha nó không thể dự sinh nhật, tôi chợt nghe thấy Cố Thời Bạch, khi ấy 11 tuổi, bức tranh với ánh mắt khinh bỉ và với giọng điệu cay độc:
"Thật xấu xí, trông trắng bệch như ma. Ở trường bọn , những đứa con xấu xí như em sẽ bị ghét bỏ, chẳng trách bố cũng không thèm ở nhà để dự sinh nhật của em."
Sắc mặt Vi Vi lập tức tái nhợt.
Tôi không thể tin vào tai mình. Lẽ nào khi tôi không để ý, Cố Thời Bạch luôn chuyện với Vi Vi một cách cay nghiệt như sao?
Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ đánh Cố Thời Bạch, lần này, tôi không kiềm chế và đã tát nó một cái.
Nó ôm lấy má, sửng sốt tôi, rồi giận dữ hét lên:
"Bố đang đi hẹn hò với dì Chu, ông ấy sẽ không về để tổ chức sinh nhật cho con bé bệnh tật này đâu. Mẹ có gọi bao nhiêu cuộc cũng vô ích!
Sau này, con cũng sẽ không ở bên nó nữa. Bốsẽ ly hôn với mẹ, cưới dì Chu, con sẽ sống cùng họ, không cần con bé bệnh tật này và cũng không cần mẹ!"
Bạn thấy sao?