6
Sau khi về lại lớp học, tôi tiếp tục sửa chữa những câu sai, thì Chung Ung đưa cho tôi một cây bút màu hồng dành cho cặp đôi.
Tôi không nhận.
Cậu ta mỉm ngại ngùng với tôi: “Bạn cùng bàn nhỏ, dạo này cậu chăm chỉ quá. Tôi thấy bút của cậu sắp hết mực rồi, nên đặc biệt mua cho cậu một cây.”
Nếu không vô nghe tiếng của hệ thống, có lẽ tôi đã bị vẻ bề ngoài ngây thơ của cậu ta cảm .
Tôi nhận lấy cây bút, sờ vào vỏ nhựa rẻ tiền, ước chừng là mua ở cửa hàng nhỏ trước cổng trường, không quá ba tệ.
Tôi hỏi cậu ta: “Cậu có ý gì đây?”
Chung Ung lắc lắc cây bút màu xanh đôi với tôi trong tay: “Một cặp đấy.”
Tôi vạch thử vài nét lên giấy: “Mực nhạt, không mượt, vỏ bút cấn tay, chỉ đẹp bề ngoài mà không hữu dụng.”
Tôi ném trả lại cây bút cho cậu ta: “Dùng đồ tốt chút đi.”
Chung Ung sững lại, như thể không nhận ra tôi nữa.
Chắc hẳn cậu ta đã dự tính rằng, tặng tôi cây bút này thì sẽ khiến tôi vui sướng, tiếp tục hăng say mà “Lick dog” cho cậu ta.
Không ngờ, tôi không còn mắc bẫy nữa.
[Ký chủ, phát hiện Hạ Lan Hương đã từ chối cây bút cặp mà cậu tặng.]
[Rất tiếc phải thông báo, điểm quyến rũ của cậu đã giảm 10.]
[Lần thi sau, cậu sẽ bị trừ 10 điểm.]
Chung Ung giật lấy bài thi tôi đang , gấp gáp : “Bạn cùng bàn nhỏ, chỉ vì lần trước đi ăn, tôi chúng ta chỉ là cùng bàn trong sáng mà cậu giận đến giờ à?”
“Tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm, rồi đem chuyện báo với giáo viên thôi.”
Tôi đưa tay giật lại bài thi, cơn giận cuộn trào trong lồng ngực: “Trả bài thi lại cho tôi.”
Chung Ung giơ bài thi lên tránh né, vui vẻ: “Công chúa Hương Hương, tôi còn không trách cậu lần trước bỏ chạy không trả tiền, cậu đừng giận tôi nữa mà.”
Tôi bật dậy, hất đổ bàn của Chung Ung, sách vở, tiểu thuyết trên mặt bàn và trong ngăn kéo rơi đầy xuống đất.
Cả lớp đều im lặng, Chung Ung cũng không thể tin vào mắt mình mà tôi.
Tôi trừng mắt cậu ta, hỏi dồn dập: “Cậu dựa vào đâu mà giật bài thi của tôi?
“Cậu có biết còn bao lâu nữa là thi đại học không?”
“Cậu không học thì thôi, còn không cho người khác học, cậu đang tính toán gì ?”
Chung Ung xấu hổ trả lại bài thi cho tôi, lí nhí : “Chỉ chút thôi, sao cậu to chuyện thế.”
Tôi khẩy: “Ai muốn lãng phí cuộc đời để mấy trò nhảm nhí này với cậu?”
“Còn nữa, với thân phận của cậu, cậu còn không thể đặt trước phòng riêng của phu nhân Bá tước.”
“Cậu muốn mời ăn, nhờ tôi đặt phòng, tôi đã nhờ bố tôi đặt giúp cậu rồi. Thế mà cậu còn trách tôi không trả tiền mấy vạn đó, đi khắp nơi tôi bỏ trốn không trả tiền!”
“Cậu thật vô liêm sỉ!”
“Chung Ung, từ giờ chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ gì, đừng phiền tôi nữa!”
Tôi giật lại bài thi ngồi xuống, rồi thêm một câu: “Có chuyện cũng đừng phiền.”
7
Trong giờ sinh hoạt lớp, chủ nhiệm chuyển chỗ của tôi đến cạnh thùng rác ở cửa sau.
Không chỉ , ấy còn trong buổi sinh hoạt lớp: “Có một số học sinh không lo học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông, khi đã dụ dỗ người ta rồi thì lại bỏ rơi, người ta bị ảnh hưởng tâm lí, rồi dẫn đến sa sút kết quả học tập.”
“Những loại rác rưởi như thì nên ở cùng với rác.”
Cô chủ nhiệm gần như chỉ đích danh mắng tôi, ánh mắt cả lớp đều dồn về phía tôi, tôi không hề ngẩng đầu, chỉ tập trung vào việc viết bài.
Thấy tôi không có phản ứng, chủ nhiệm lạnh: “Mặt dày thật. Để xem giả vờ đến khi nào!”
Ở một mức độ nào đó, tôi đúng là mặt dày.
Khi “Lick dog”, tôi không quan tâm đến ánh mắt khinh miệt của người khác.
Khi tập trung học tập, tôi cũng không bận tâm đến những lời chế giễu.
Buổi trưa tan học, La Khiết bước vào từ cửa sau lớp, thấy tôi đứng gần cửa, liền bịt mũi phóng đại: “Trời ơi, thối quá! Sao thối mà cậu không ngửi thấy à?”
Tôi không ngẩng đầu, bút vẫn không ngừng, chỉ nhạt nhẽo một chữ: “C/ú/t.”
La Khiết định nổi nóng, khi thấy Chung Ung đang đi tới, ta lại chuyển sang vẻ mặt đáng thương: “Tôi chẳng qua là thấy cậu là cùng bàn của Chung Ung, không thì tôi đâu thèm để ý.”
Chung Ung gọi tên tôi, hạ giọng cầu xin: “Bạn cùng bàn nhỏ, chúng ta hòa đi, tôi sẽ nhờ giáo đổi chỗ lại cho cậu.”
Tôi không chút do dự : “Cậu cũng c/ú/t đi.”
La Khiết giận dữ: “Chung Ung, người như cậu ta không biết tốt xấu, cậu còn quan tâm gì!
“Đi thôi, tôi đi cùng cậu xuống căng tin ăn cơm!”
Sau khi La Khiết xong, tôi nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống mà đã lâu rồi tôi không nghe thấy.
[Phát hiện Hạ Lan Hương từ chối lời xin hòa của . Rất tiếc phải thông báo, điểm quyến rũ của giảm 10.]
[Lần thi tới, sẽ bị trừ 10 điểm.]
[Chúc mừng ký chủ vì đã khiến La Khiết mời cùng xuống căng tin, điểm quyến rũ cộng 5.]
[Lần thi tới, sẽ cộng 5 điểm!]
Tôi ngẩng đầu La Khiết, nhắc nhở: “Cậu chắc chắn muốn đi ăn cùng Chung Ung? Cậu không sợ ảnh hưởng đến việc học, bị tôi vượt mặt à?”
La Khiết tôi: “Chỉ có cậu mới bị ảnh hưởng việc học vì mấy chuyện này, tôi không giống cậu đâu!”
Tôi cúi đầu, không quan tâm đến La Khiết nữa.
Tôn trọng, chúc phúc.
Khi giúp việc gọi điện cho tôi, tôi mới ra cổng trường lấy cơm đã nấu sẵn rồi vào căng tin ăn.
Căng tin chật kín người, tôi loay hoay tìm chỗ trống, Chung Ung thấy, gọi tôi: “Bạn cùng bàn nhỏ, ở đây này.”
Tôi không do dự, bước tới ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Cơm của giúp việc nấu ngon hơn nhiều so với cơm căng tin, màu sắc, hương vị đều hoàn hảo.
Trước đây, tôi thường chia phần lớn cho Chung Ung, khiến bản thân ăn không đủ no. Nhưng bây giờ, tôi ăn rất ngon miệng, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Chung Ung và La Khiết.
La Khiết : “Cậu tốt bụng giữ chỗ cho người ta, kết quả người ta chỉ biết ăn một mình.“
“Chung Ung, sau này đừng tốt với loại người như nữa, không đáng đâu.”
Tôi múc một thìa to gạch cua, hài lòng tới híp mắt lại, sau đó với La Khiết: “Căng tin nhà cậu mở à? Tôi ngồi đâu thì liên quan gì đến cậu.”
La Khiết: “Tôi chỉ thấy không ưa việc Chung Ung có lòng tốt mà bị cậu phụ lòng thôi…”
Tôi liền tiếp lời: “Tôi có phụ lòng hay không thì liên quan gì đến cậu.”
La Khiết: “Một đứa con mà thô lỗ như , chẳng trách Chung Ung không để ý đến cậu.”
Tôi: “Tôi thô lỗ hay không thì liên quan gì đến cậu.”
La Khiết quăng đôi đũa, trừng mắt tôi: “Cậu chỉ giỏi c/ã/i miệng thôi, tôi xem lần sau cậu thi bao nhiêu điểm!”
Tôi: “Tôi thi bao nhiêu điểm cũng không liên quan đến cậu.”
“……”
8
Kỳ thi cuối tháng, tôi từ hạng ngoài 1000 vươn lên đứng thứ 200.
Ba tôi đặc biệt một sinh viên của Thanh Hoa và một sinh viên của Bắc Đại để dạy tôi học trực tuyến 2 kèm 1. Hai người họ nghiền nát toàn bộ kiến thức cấp ba, nhai kỹ rồi đút cho tôi từng chút một.
May mắn thay, tôi thông minh và chăm chỉ, sau khi có kết quả, ba tôi đã tăng gấp đôi lương cho hai gia sư đó.
Chung Ung từ hạng 20 tụt xuống hơn 30 hạng, sự tụt hạng không quá nhiều là nhờ có La Khiết, cậu ta có thể lấy điểm quyến rũ từ La Khiết, điểm quyến rũ mà La Khiết có thể cung cấp cho Chung Ung rất hạn chế, lý do cụ thể thì không rõ.
La Khiết cũng bị mất đi vận may, tụt hơn 30 hạng. Cả hai đều bị chủ nhiệm của hai lớp gọi lên chuyện.
La Khiết không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tỏ ra ngọt ngào khi cùng Chung Ung gọi lên văn phòng “uống trà”.
Tôi chỉ biết tặc lưỡi khen ngợi, đúng là một người cuồng không thể nào hơn.
Tôi đại khái cũng đã hiểu rõ nguồn gốc điểm số của Chung Ung.
Hệ thống vạn người mê của cậu ta sẽ dựa trên điểm quyến rũ mà đưa ra đáp án tương ứng trong kỳ thi.
Và Chung Ung chỉ cần chép lại những đáp án đó.
Nói cách khác, bản chất của Chung Ung từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một kẻ học kém xếp cuối lớp.
Khi công bố kết quả, thái độ của chủ nhiệm đối với tôi càng tệ hơn. Cô mắng tôi là con mọt lớp học, bắt tôi mang bàn ghế ra ngoài hành lang để học.
Tôi không chịu ra, ấy liền không dạy nữa.
Cả lớp khuyên , vẫn cứng đầu không nghe, nhất quyết tìm cách lấy lại thể diện từ tôi.
Căng thẳng kéo dài suốt nửa tiết học, lớp trưởng khuyên tôi: “Hạ Lan Hương, hay cậu ngồi tạm ngoài cửa cũng không ảnh hưởng đến việc nghe giảng mà.”
“Tại sao?” Tôi phản bác lại, từng chữ từng câu hỏi thẳng chủ nhiệm: “Cô… chắc là không muốn dạy?”
Cô chủ nhiệm tỏ ra cực kỳ căm ghét tôi: “Loại học sinh rác rưởi hoại thủ khoa của tỉnh như , có thể ngồi ngoài nghe giảng đã là phước lắm rồi.”
Tôi gật đầu: “Được thôi, nếu không muốn dạy thì đừng dạy nữa.”
Tôi cầm điện thoại rời khỏi lớp, chủ nhiệm hài lòng, dạy dỗ cả lớp rằng đừng sa ngã như tôi.
Cô ấy chưa dạy xong tiết học thì người của Sở Giáo dục đã đến trường.
Tôi đứng đợi ở cửa lớp, thấy chủ nhiệm đột nhiên đối mặt với nhiều lãnh đạo, hốt hoảng ra khỏi lớp, cúi đầu khúm núm hỏi: “Các lãnh đạo, có chuyện gì ạ?”
Một lãnh đạo chỉ vào tôi: “Cô Chu, gì ? Dù có giận đến đâu, cũng không thể không cho học sinh vào lớp học!”
Cô chủ nhiệm nịnh: “Lãnh đạo, học sinh này thường xuyên nghịch ngợm, không chịu học, tôi chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng thôi.”
Tôi mỉm : “Cô Chu, khi vu khống người khác, nên nhớ một điều là trong lớp có camera giám sát.”
“Camera thì sao? Tôi sai gì à?” Cô chủ nhiệm gắt gỏng với tôi, lại đổi giọng gượng với lãnh đạo: “Lãnh đạo, học sinh này nổi tiếng khó quản ở trường, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.”
Lãnh đạo ho một tiếng, giọng đầy ý nhắc nhở: “Dù là lý do gì, cũng không thể không cho học sinh vào lớp. Cô cãi vã với một học sinh để gì?”
Cô chủ nhiệm tỏ ra ấm ức: “Lớp tôi có một học sinh chắc chắn sẽ là thủ khoa của tỉnh. Bây giờ học sinh đó bị em học sinh này hoại, lãnh đạo xem tôi có nên giận không?”
Lãnh đạo thở dài, rõ hơn: “Cô cũng là giáo viên lâu năm rồi, học sinh trong lớp có hoàn cảnh thế nào mà không rõ, nếu phải chịu kỷ luật cũng không oan đâu.”
Cô chủ nhiệm như bị sét đánh, cứng đờ người, mở miệng không lời nào.
Lãnh đạo không quan tâm đến nữa, quay sang tôi, dịu dàng : “Bạn học sinh này, về lớp đi.”
Bạn thấy sao?