Cố Triệt ra lệnh giam giữ Cố Thừa Ân vĩnh viễn trong phủ Thái tử.
Khi Thẩm Tri Thiển bị đưa đi, ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Triệt.
Ta cúi đầu: "Điện hạ, thần muốn xin người một người."
Ta đã báo tin trước cho Cố Triệt, coi như là lập công.
Cố Triệt tùy ý phất tay, cho phép ta tùy ý lựa chọn.
Ta chỉ vào Thẩm Tri Thiển, giọng nhỏ nhẹ:
"Ta muốn nàng ta."
Ánh mắt Thẩm Tri Thiển lóe lên, vốn tưởng rằng ta đang cứu nàng ta, trong mắt nàng ta dần dần lóe lên tia sáng.
Cố Thừa Ân căn bản không thích Thẩm Tri Thiển, nàng ta giống như đồ bỏ đi bị người ta vứt bỏ.
Còn ta cứu Thẩm Tri Thiển, nàng ta tưởng rằng ta sẽ giúp nàng ta.
Nhưng nàng ta lại bị ta nhốt trong phòng củi, cả tay lẫn chân đều bị trói.
Thấy , Thẩm Tri Thiển điên cuồng gào thét:
"Thẩm Linh Chiêu, ngươi gì ?"
"Ta chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi thế mà lại đối xử với ta như ?"
Nghe , ta không khỏi bật :
"Tỷ tỷ? Ngươi mẹ ta, cắt đứt gân chân ta, khiến ta đau đớn mà c h ế t, ngươi có từng nghĩ ngươi là tỷ tỷ của ta không?"
Ta bóp chặt khuôn mặt nàng ta, ánh mắt gắt gao nàng ta:
"Thẩm Tri Thiển, ngươi và Thái tử liên thủ, vốn muốn âm thầm xử lý mọi chuyện, chờ Thái tử ổn định ngôi vị, đến lúc đó cho dù Cố Triệt có trở về cũng không gì ."
"Là ta báo tin, hỏng kế hoạch của các ngươi!"
Lời này vừa ra, Thẩm Tri Thiển lập tức hiểu ra.
Nàng ta kinh hoàng mở to mắt:
"Thì ra... ngươi cũng là người tái sinh?"
"Từ lúc nào..."
Ta , nhẹ giọng :
"Một kẻ sắp c h ế t, có tư cách gì để hỏi?"
Nhắc đến c h ế t, trên mặt Thẩm Tri Thiển dần dần hiện lên vẻ sợ hãi.
Nàng ta kích nắm lấy tay ta, giọng nhỏ nhẹ:
"Linh Chiêu, tỷ tỷ không muốn c h ế t."
Nàng ta quỳ xuống trước mặt ta, nước mắt bất lực rơi xuống:
"Cầu xin ngươi, tha cho ta một mạng..."
Ta hất tay nàng ta ra, cụp mắt, bình tĩnh nàng ta nằm bò trên đất thoi thóp.
"Tha cho ngươi... ngươi đã từng nghĩ đến việc tha cho mẹ ta chưa?"
Mẹ khi đang nấu thuốc cho nàng ta, đã bị thiêu c h ế t trong bếp.
Nàng ta có từng nghĩ mẹ sẽ tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào.
Hôm nay, ta cũng muốn nàng ta nếm thử mùi vị tuyệt vọng này!
Trước khi rời đi, ta ném ngọn nến vào đống củi khô.
Rất nhanh, toàn bộ củi bùng cháy, trong biển lửa ngút trời, ta như nghe thấy tiếng cầu xin gần như tuyệt vọng của Thẩm Tri Thiển.
Cùng ngày, ta đã tặng một liều thuốc độc cho đích mẫu, đưa bà ta đi cùng Thẩm Tri Thiển.
Trong lòng ta dâng lên một tia sảng khoái, mẹ trên trời có linh thiêng, từ nay cuối cùng cũng an nghỉ.
Bạn thấy sao?