Thiên Mệnh Sủng Phi – Chương 13

Thẩm Tri Thiển còn chưa về phủ, trong cung đã có người đến.

Đích mẫu nghe trong cung có người đến, chắc chắn là mang thánh chỉ sắc phong phi tần đến.

Bà ta đến mức hoa rung cành lay, trong mắt tràn đầy vui mừng:

"Ta đã rồi! Con ta chắc chắn sẽ là Thái tử phi."

"Trên đời này có ai đẹp bằng nó, Thái tử quả nhiên có mắt ."

Nói xong, đích mẫu đột nhiên về phía ta:

"Ngươi có đúng không?"

Ta liếc bà ta một cái, miễn cưỡng :

"Đúng ! Sắc đẹp của tỷ tỷ nào phải mấy kẻ xấu xí kia có thể so sánh!"

Đích mẫu hừ một tiếng, sửa lời ta:

"Xấu xí kia là thứ gì chứ, mặt nhọn như khỉ, không ai tròn trịa phúc hậu bằng con ta."

Ta nhắm mắt lại, bất lực :

"Được... ạ."

Đích mẫu kích sai người quét dọn toàn bộ phủ thừa tướng từ trong ra ngoài.

Phủ thừa tướng treo đèn lồng đỏ, kéo lụa đỏ, ngay cả trên cành cây cũng treo đầy chữ hỷ, vui vẻ hớn hở.

Đặc biệt mở tiệc tẩy trần cho Thẩm Tri Thiển, chúc mừng nàng trở thành Thái tử phi.

Nhưng Thẩm Tri Thiển vừa về đến, đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe, lớp trang điểm trên mặt cũng lem luốc hết.

Gặp đích mẫu, nàng càng tủi thân hơn.

Nàng nức nở, khóc càng dữ dội, gần như là gào khóc, khóc đến nỗi không nên lời.

Nhưng đích mẫu lại rạng rỡ, vỗ nhẹ vào lưng nàng:

"Tri Thiển, mẹ biết con vui, khóc dữ , chắc là vui quá rồi."

Thẩm Tri Thiển khóc nức nở, đích mẫu ha hả.

Hai bà điên này, sợ là muốn bức điên cả phủ thừa tướng.

Ta và nha hoàn, người hầu nhau.

Họ lần lượt móc tai, đếm hai lạng tiền đồng trong túi chờ chạy trốn.

Cha ta từ cung về, mặt vẫn lạnh tanh.

Chưa đợi ông ta gì, người trong cung cũng đã đến.

Cha ta dẫn tất cả mọi người trong phủ thừa tướng ra quỳ đón thánh chỉ.

Giọng the thé của công công vang vọng khắp phủ thừa tướng, từng chữ từng câu đọc khiến người ta run rẩy.

Đọc xong, ông ta cha ta.

"Thẩm Thừa tướng tiếp chỉ!"

Cha ta mặt lạnh như băng, nghiêm trang quỳ trên mặt đất, giơ hai tay lên:

"Vi thần tạ ơn Hoàng thượng."

Lúc hạ thánh chỉ xuống, vẻ mặt của đích mẫu vẫn chưa kịp bình tĩnh lại.

Nụ trên khóe miệng bà ta cứng đờ, đầy vẻ kinh ngạc.

Công công :

"Chúc mừng Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư sắp trở thành trắc phi của Thái tử điện hạ."

Lời này vừa ra, đích mẫu đã rơi hai hàng nước mắt nóng hổi, suýt khóc thành tiếng.

Công công cau mày, không vui :

"Thẩm phu nhân khóc cái gì? Không vừa lòng với quyết định của điện hạ sao?"

Đích mẫu lấy khăn che miệng, vai run run, nghẹn ngào :

"Ta... ta vui quá."

Đích mẫu bận rộn mười mấy năm, căn bản không nghĩ đến chuyện Thẩm Tri Thiển sẽ là trắc phi!

Chuyện này ồn ào náo , khiến cha ta vô cùng khó chịu.

Ông ta hất tay áo, tức giận bỏ đi.

Đích mẫu bình tĩnh lại, mắt đảo một vòng, lại an ủi Thẩm Tri Thiển:

"Tri Thiển, cảm của hai đứa trắc trở lắm, Thái tử đang thử thách con đấy."

"Hiện giờ con chỉ là trắc phi. Nhưng con nghĩ xem, chẳng phải điều này chứng minh con là Dương Quý phi sao?"

"Mẹ đã đặc biệt tra cứu sử liệu, Dương Quý phi sủng ái nhất hậu cung cũng không phải hoàng hậu. Cho dù có trở thành Thái tử phi, trở thành hoàng hậu thì sao?"

"Phế hậu chẳng phải chỉ là một câu của Bệ hạ sao?"

Nghe lời đích mẫu, Thẩm Tri Thiển lại vui vẻ.

Nàng là Dương Quý phi chuyển thế, Thái tử đang thử thách nàng.

Mà trong những ngày tiếp theo.

Ta bận rộn tham gia tuyển chọn nữ quan trong cung, căn bản không có thời gian để ý đến hai mẹ con họ.

Mục tiêu cuối cùng của ta, là báo thù rửa hận!

Trải qua nhiều vòng kiểm tra, cuối cùng ta cũng vượt qua kỳ thi tuyển chọn nữ quan.

Sau khi danh sách công bố, ta mua chuộc quan khảo trong cung, như nguyện phân công đến tẩm cung của Quý phi để việc.

Gặp ta, Tống Quý phi không vui hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi không nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, lại muốn đến bên cạnh bổn cung một nữ quan nhỏ bé, có mục đích gì?"

Tống Quý phi hiện giờ rất ghét ta.

Chỉ vì hôm đó ta không giúp bà ta tính kế thành công, ngược lại còn khiến Thẩm Tri Thiển ngày càng thích Thái tử.

, ta trực tiếp quỳ xuống, dâng túi hương an thần trong tay lên.

"Thần biết nương nương không ngủ , đặc biệt túi hương an thần, có thể treo ở đầu giường giúp dễ ngủ hơn."

Nghe , nha hoàn bên cạnh Tống Quý phi, trước tiên tiếp nhận kiểm tra, sau đó mới yên tâm giao cho Quý phi.

Tống Quý phi tùy tiện ngửi ngửi, không quan tâm đặt sang một bên.

"Ngươi có lòng rồi, ngươi muốn gì?"

Ta quỳ trên mặt đất vẫn không ngẩng đầu lên, thành tâm thành ý :

"Thần không cầu gì cả, chỉ muốn vào cung hầu hạ nương nương."

Hiện giờ ta đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn nữ quan, Quý phi cũng không có lý do đuổi ta ra ngoài.

Bà ấy thấy ta thành thật như liền mặc kệ ta.

Trước khi vào cung, ta còn phải về phủ một chuyến, cáo biệt cha mẹ.

Vừa về đến phủ, ta liền nghe đích mẫu kể về hình gần đây của Thẩm Tri Thiển.

"Linh Chiêu, Tri Thiển ở phủ Thái tử chịu nhiều ấm ức lắm."

Đích mẫu mặt đầy ưu sầu, thở dài:

"Đêm tân hôn, Tri Thiển ở một mình trong phòng, liên tục ba tháng bị đối xử lạnh nhạt."

"Thái tử đối với nàng xa cách lạnh nhạt, khiến cho người hầu trong phủ cũng không coi trọng con bé."

Nói xong, nước mắt đích mẫu lập tức rơi xuống, đưa tay nắm lấy tay ta.

"Ta nuôi dưỡng con mình vất vả như ở phủ Thái tử lại phải ăn cơm thừa canh cặn."

Thấy đích mẫu , từ đầu đến cuối ta đều không chút lòng.

Đều do bà ta tự chọn, liên quan gì đến ta?

Ta rút tay lại, nhẹ giọng :

"Mẹ, con vào cung đây."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...