Thiên Kim Tướng Phủ [...] – Chương 30

Nhưng Kiều Đồng lại vui mừng vô cùng: "Cha mẹ ta chắc chắn sẽ vui lắm, nhà ta lại có thêm một nữ nhi!"

Ta dặn dò nàng: "Giấy thông hành đã chuẩn bị xong chưa?"

"Yên tâm…" Nàng còn chưa hết câu thì lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên.

Chỉ có điều, lần này nàng không với ta.

Mà là với Tống Địch: "Tống Địch! Sao ngươi lại ở đây?"

Tống Địch chặn Kiều Đồng lại trước cổng thành.

Kiều Đồng không còn tâm trí chuyện với ta nữa.

Nhưng sự kết nối của viên ngọc bội vẫn chưa đứt.

Ta nghe thấy giọng khàn khàn của Tống Địch.

"Ta đã nghĩ sao nàng lại nhất quyết muốn hòa ly với ta." Hắn : "Nàng căn bản không phải Thanh Thanh."

Kiều Đồng gặp nguy hiểm!

Ta nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

36

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt ta đã thay đổi.

Ta theo bản năng ôm lấy cổ ngựa, lúc này mới miễn cưỡng không bị ngã nhào xuống.

Nhưng con ngựa bất ngờ bị ta kinh , bất an dậm móng.

Ta ôm chặt hơn.

"Thanh Thanh!" Có một giọng ở gần đó gọi ta.

Ta không dám ngồi thẳng người dậy, chỉ nửa nằm trên lưng ngựa, sang...

Tống Địch gầy đi rất nhiều.

Tính ra, ta và Tống Địch đã gần một năm không gặp.

Gần một năm trước, Nam Cương có chút loạn lạc, Tống Địch lệnh đi dẹp loạn.

Gần một năm trước, Nam Cương xảy ra một cuộc bạo loạn nhỏ, Tống Địch phụng mệnh tiến đến bình loạn.

Trước khi rời kinh, ta đã giúp hắn thu dọn hành lý.

Chúng ta quên đi những điều không vui trước đó, sau khi thu dọn hành lý xong, ta hỏi hắn: "Chàng sẽ nhanh chóng quay về chứ?"

"Hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân." Hắn với ta: "Ta sẽ sớm quay về."

Ai ngờ, cuộc bình loạn này kéo dài gần một năm.

Cuối cùng, Tống Địch cũng hồi kinh, ta lại hoán đổi thân xác với Hứa Kiều Đồng trước khi hắn về đến nhà.

Nhưng cũng tốt, không phải trực tiếp đối mặt với việc hắn đưa Lưu Thanh Thanh hồi phủ, như thì ta cũng sẽ thấy không quá đau lòng.

37

Mũi tên của Tống Địch vẫn chĩa về phía ta.

Do dự một lúc, hắn mới cất cung, xuống ngựa.

Giống như muốn xác nhận, hắn gọi tên ta một lần nữa: "Thanh Thanh?"

Ta cúi đầu hắn, khẳng định: "Tống Địch, là ta."

Tống Địch tiến lại, đỡ ta xuống ngựa.

Từ lúc gặp lại Tống Địch, khuôn mặt hắn vẫn luôn đanh lại, mang theo sự tàn nhẫn, quyết đánh đến cùng.

Khiến ta suýt nghĩ rằng, nếu ta không hoán đổi lại với Hứa Kiều Đồng, hắn sẽ thực sự ra tay với Hứa Kiều Đồng.

Nhưng lúc này, mặt Tống Địch đột nhiên sầm xuống.

Rồi lại mếu máo.

Hắn muốn ôm ta, còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bật khóc: "Thanh Thanh... Ta tưởng rằng, ta tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ quay về nữa."

38

Hắn hẳn cho rằng ta sẽ an ủi hắn.

Hoặc cho rằng ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây.

"Chàng khóc cái gì?" Ta hỏi hắn: "Chàng thực sự sẽ đau lòng vì ta không thể trở về sao?"

Sau đó, ta thấy người hắn cứng đờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới tuyệt vọng hỏi: "Thanh Thanh, nàng vẫn luôn biết sao?"

Ta bật .

Lần đầu tiên, ta muốn quay về quá khứ.

Muốn kéo bản thân năm vừa mới cập kê đến đây, để nàng cho kỹ dáng vẻ của Tống Địch bây giờ.

Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không biết chứ?

Đúng rồi, tốt nhất là ta không nên biết.

Như , hắn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn chưa từng đưa Lưu Thanh Thanh về.

Ta vẫn là tướng quân phu nhân lo liệu việc nội trợ trong phủ của hắn.

Những hành mấy nay của Hứa Kiều Đồng đã khiến hắn sợ hãi.

Mặc dù biết tính cách của ta và Hứa Kiều Đồng không giống nhau, hắn cũng nhận ra: Khi hắn đưa một người từ bên ngoài về, ta thực sự có thể rời xa hắn.

Bây giờ hắn muốn nghe điều gì?

"Ta chỉ với phu quân thôi, biết gì chứ?"

Hay là thẳng thắn một câu: "Có tỷ muội cùng hầu hạ phu quân, sinh con đẻ cái cùng thiếp là phúc khí của thiếp.”?

Như , hắn có thể tiếp tục nhắm mắt ngơ, hưởng trọn hạnh phúc?

Nhưng ta lại không muốn để hắn thoải mái.

"Không biết Tống tướng quân muốn gì?" Ta đổi cách xưng hô với hắn: "Một thời gian trước, Tống tướng quân đã dẫn về một ân nhân cứu mạng, chuyện này cả Kinh Thành đều biết."

"Ta và Tống tướng quân vừa hòa ly không lâu thì cả phủ tướng quân đều đã biết."

Mặt Tống Địch xám xịt lại.

39

Ta vốn tưởng rằng, khiến Tống Địch khó chịu thì ta sẽ thoải mái.

Nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt ta với vẻ mặt suy sụp kia, ta lại phát hiện ra rằng, hóa ra không phải như .

Không phải là vì thấy hắn đáng thương mà đau lòng.

Mà là... Niềm vui nỗi buồn của hắn không còn khơi dậy niềm vui nỗi buồn của ta nữa.

Chỉ là ta thấy tò mò trong lòng…

Đã ra chuyện dẫn người khác về phủ tướng quân rồi, tại sao trước mặt ta lại tỏ thái độ như ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...