Phải trách gã phu quân và mẹ chồng của nàng quá cực phẩm, ta không kiềm chế !
Có một số chuyện vẫn phải cho nàng biết.
Ta kể với nàng, hôm qua phu quân của nàng đã trở về từ chiến trường, còn mang theo một nữ tử, rồi kể cho nàng nghe về cách ứng phó của ta.
Lúc đầu bên kia im lặng đến mức ta tưởng nàng không muốn trò chuyện với ta nữa, đi việc khác rồi.
… Cho đến khi ta hết cách xử lý của mình với nàng.
Chúc Vân Thanh: "Làm tốt lắm!"
11
Chúc Vân Thanh hỏi hình hiện tại của ta, lại hỏi chúng ta nên xử lý thế nào.
Ta: ...
Lời đã đến miệng rồi, ta vẫn không dám với nàng…
Ta suýt chút nữa là cuốn gói bỏ trốn rồi.
Ban đầu không thấy có gì.
Nhưng nàng ở biên cương an ủi cha mẹ ta, tận tụy đóng giả ta.
Mà ta lại như …
Không khỏi khiến ta có vẻ hơi vô trách nhiệm.
Thấy ta im lặng hồi lâu, Chúc Vân Thanh đề nghị: "Hay là cứ bình tĩnh chờ xem, có lẽ lúc nào đó sẽ đổi lại?"
Hiện tại, cách tốt nhất thực sự là bình tĩnh chờ xem.
Dù sao thì cha mẹ ta cũng có người an ủi.
Nhưng mà...
Ta chột dạ : "Ta đoán là không bình tĩnh , ngươi không lo ta đánh mẹ chồng và phu quân của ngươi à?"
Thực ra ta hơi quá.
Với thân thủ của ta, đánh mẹ chồng của nàng dễ như trở bàn tay.
Nhưng với thân hình của nàng, dù thân thủ của ta có lợi đến đâu, dưới tay Tống Địch cũng không trụ mười hiệp.
"Cũng đúng." Nàng trầm ngâm: "Để một mình ngươi ở Kinh Thành, bị mẹ chồng bắt nạt, quả thực khó xử..."
"Hứ! Bà ta bắt nạt ta chắc?" Nghe thấy bên kia không ngại đánh người, ta lập tức phấn chấn, cũng không định gom tiền lộ phí nữa.
"Ngươi yên tâm, trước khi ngươi trở về thân thể này, ta chắc chắn sẽ thuần phục bà ta cho ngươi!"
Bên kia Chúc Vân Thanh cuối cùng cũng hết buồn rầu, nàng phụt .
Ta cũng không phải là quá!
Chúc Vân Thanh hẳn cũng biết, trước khi ta mười tuổi, ta cũng nuôi dưỡng ở Kinh Thành.
Tổ mẫu không thương ta, cha mẹ lại thường xuyên đóng quân ở biên quan không ở bên ta, vì thế thẩm mẫu ở Kinh Thành luôn bắt nạt ta.
Lúc nhỏ ta còn nhẫn nhịn.
Nhưng đến sau này, sau khi ta tập võ, thẩm mẫu nào còn dám nặng lời với ta?
12
Phía bên này, ta đã xắn tay áo chuẩn bị đấu với mẹ chồng độc ác, còn chuẩn bị dạy dỗ cho ra trò, dạy Tống Địch nên đối xử với thê tử thân thương của mình như thế nào.
Nhưng chưa kịp có thái gì, phủ tể tướng đã truyền thư tới.
Nói là phu nhân nhớ tam tiểu thư, muốn nàng về nhà một chuyến.
Ta: Ồ!
Ta hớn hở cầm lễ vật đến phủ tể tướng.
Theo ta thấy, nếu Chúc Vân Thanh muốn sống tốt ở phủ tướng quân, ngoài việc bản thân phải cứng rắn ra thì nhà mẹ ruột cũng phải có bản lĩnh.
Chuyện Tống Địch đưa nữ tử khác về phủ tướng quân, huynh trưởng nhà mẹ ruột của Chúc Vân Thanh đáng lẽ phải đến đánh Tống Địch một trận.
Chắc chắn là do Chúc Vân Thanh quá mạnh mẽ, không muốn với cha mẹ huynh đệ.
Ta thì khác, ta thích mách lẻo.
Xem ta tàn nhẫn mách lẻo, để Tống Địch bị đánh một trận cho ra trò nhé!
Vì thế, xe ngựa dừng trước cửa phủ tể tướng ta không vội xuống xe.
Ta dùng hoa tiêu hun đỏ mắt, lại nhỏ vài giọt nước trà lên mặt...
Lúc xuống xe, vừa khéo thấy người giữ cửa của phủ tể tướng.
Người giữ cửa mặt đen sì: "Cuối cùng tiểu thư cũng về rồi, lão gia và phu nhân đã chờ lâu lắm rồi."
Trước khi vào sảnh đường, ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế.
Nhưng không ngờ, chuẩn bị kỹ càng như thế lại chẳng có đất dụng võ.
Ta vừa bước chân trái vào cửa, đã nghe thấy một tiếng quát lớn...
"Nghiệt chướng! Còn không quỳ xuống?"
Ta đứng sững tại chỗ.
Ái chà? Nghiệt chướng là gọi ai ?
13
Ta không đến nỗi cho rằng cha mẹ trên đời đều giống cha mẹ ta.
Chỉ là không ngờ, còn có cha mẹ giống như cha mẹ Chúc Vân Thanh.
Lần đầu tiên ta về phủ tướng quân, cha Chúc không quan tâm đến việc con ở nhà chồng có bị ấm ức hay không, cũng không thấy mắt ta sưng đỏ và mặt đầy nước mắt, mà tức giận :
"Phu quân đã đưa người về rồi, ngươi lại không chủ nạp thiếp cho hắn, chẳng lẽ muốn để người ngoài bàn tán về giáo dưỡng của Chúc gia ta sao?"
Ta: Hả?
Ta tự an ủi mình, có lẽ cha Chúc bị bệnh.
Vì thế, ta ngập tràn hy vọng về phía mẹ Chúc.
Nhưng không ngờ, mẹ Chúc lại đổ thêm dầu vào lửa: "Thanh Nhi, mẫu thân nghe , con ở phủ tướng quân không hiếu kính với mẹ chồng lắm?"
Nói xong, lại dặn dò ta: "Nghe lời mẫu thân, đến khi về phủ tướng quân, trước tiên hãy chọn một ngày tốt, nạp nương đó thiếp.
"Chờ xong chuyện rồi, đích thân đến xin lỗi mẹ chồng, sau đó cũng phải hiếu kính cho tử tế.
"Đúng rồi, trong ba điều bất hiếu, vô hậu là tội lớn nhất, sớm sinh con trai đích tôn mới là đúng lẽ.”
"Thuốc mà mẫu thân cầu cho con, con có uống đúng giờ không, có dưỡng cơ thể cho tốt không?"
Đầu óc ta ong ong, nhẫn nhịn hồi lâu: "Con không..."
Bạn thấy sao?