Ngoại truyện (4)
"Tống tướng quân, chàng hãy đoán xem, đại hoàng tử tìm tam hoàng tử về để gì?"
Chung quy cũng chỉ là những chuyện bẩn thỉu mà tam hoàng tử đã để lên ngôi bị bại lộ.
Ta đã lừa Hứa Kiều Đồng một chút.
Cả triều đình đều biết đại hoàng tử ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
"Nếu ta là chàng, lúc này e rằng đã không còn thời gian dây dưa với ta nữa rồi."
"Trong nhà còn có mẫu thân già, thê thiếp còn mang đứa con duy nhất của mình, hình triều chính không ổn định, nếu tam hoàng tử thất bại, tướng quân chắc hẳn cũng sẽ không bị tru di tam tộc đâu."
"Tính mạng chắc chắn sẽ giữ lại, chỉ là gia sản, e rằng sẽ mất đến tám phần."
"Tướng quân không nhanh chóng về nhà giấu vàng bạc châu báu, để sau này khi sa sút vẫn có thể sống không lo âu sao?"
Tống Địch siết chặt lấy cung vài lần.
Nhưng ta không còn lo lắng nữa.
Những gia đinh hắn mang theo đều đã nghe thấy lời ta vừa .
Dù không biết hình cụ thể, những lính gác xung quanh lo lắng sẽ có hỗn chiến nên đã quây gần lại cổng Kinh Thành.
Tống Địch còn có điểm yếu ở phủ tướng quân, hắn không dám gì ta trước mặt mọi người.
Vì , ta hỏi hắn: "Sao nào, Tống tướng quân vẫn không chịu tránh đường sao?"
"Hay là, Tống tướng quân cùng ta đến biên cương đi." Ta đưa tay ra: "Tống tướng quân không phải muốn ta quay về bên ngươi sao?"
"Chỉ cần ngươi đồng ý đi cùng ta, bỏ mẹ bỏ con, phiêu bạt giang hồ."
Trước đây Tống Địch sao có thể tính là đau khổ chứ?
Ta chính là muốn cho hắn nhận ra một cách thật rõ ràng.
Cái gọi là của hắn không đáng một xu.
Cái gọi là thích ta của hắn, mãi mãi chỉ đặt ở vị trí cuối cùng...
"Tống tướng quân, hãy chọn ta đi."
Ta hỏi hắn.
Nhưng mà, hắn lại nhắm mắt thật chặt, nhường đường sang một bên: "Nàng đi đi."
Ta vẫn đứng tại chỗ.
Tống Địch đã nhảy lên ngựa, đi về phía nội thành.
Trước khi đi, hắn cúi đầu ta trên lưng ngựa: "Thanh Thanh... Nàng đã từng ta chưa?"
Ta không trả lời.
Tống Địch còn có một số việc phải .
Hắn có thể sẽ gửi thư cho tam hoàng tử, bảo hắn ta không nên hồi kinh.
Hoặc có thể sẽ đi đầu quân cho đại hoàng tử, cố gắng cứu vãn lần cuối.
Hoặc là, hắn sẽ thực sự như ta , giấu một phần gia sản trước, để phòng sau này thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến ta nữa.
Sau này, Tống Địch sẽ gặp nhiều rắc rối, ta và hắn có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
12
Hôm nay, ta đứng ở bên đình rất lâu, đại hoàng tử mới dẫn phủ binh của hắn xuất hiện trước mặt ta.
"Điện hạ đến muộn rồi."
"Không muộn." Hắn vung tay: "Ta mang theo một cỗ xe ngựa đến. Nghe nương định đến biên cương, đường xá xa xôi, sợ rằng cưỡi ngựa sẽ vất vả."
Hàn huyên vài câu, hắn vội vã từ biệt, rồi lại đi vào thành.
Khi xe ngựa đi về phía biên cương, Lộng Ngọc thì thầm hỏi ta:
"Cô nương, sao điện hạ lại mang theo phủ binh đến giúp tiểu thư?" Nàng ấy lại than thở: "Mặc dù, mặc dù không giúp gì..."
Ta mỉm , không gì.
Sao đại hoàng tử lại giúp ta?
Bởi vì hắn đã cài người của mình vào bên cạnh Tống Địch từ trước.
Tống Địch đến chặn ta, ắt hẳn đã có người báo tin cho hắn.
Đúng , một người như hắn, sao có thể chỉ tin vào chứng cứ trong tay ta.
Đã moi chân tướng của Tống Địch, sao có thể để hắn toàn mạng trở về?
Dưới liễu đình ở cửa thành.
Đại hoàng tử hàn huyên, tiễn biệt ta.
"Chúc nương đã giúp đỡ bổn hoàng tử rất nhiều, Chúc nương có mong muốn gì không?"
Mong muốn gì sao?
"Ta muốn Tống Địch sống, một người con có hiếu, một người phu quân tốt, một người cha tốt."
"Nhưng một người như Tống Địch, sao có thể tốt vai trò một người con có hiếu, một người phu quân, một người cha chứ?"
Đại hoàng tử : "Đơn giản, chỉ cần khiến hắn không có tiền, không có quyền là ."
Câu cuối cùng của Tống Địch và ta, mà lại là hỏi ta có từng hắn không.
Yêu chứ.
Sao có thể không ?
Xe ngựa bị viên đá nhỏ cản lại, xóc nhẹ một cái.
"Lộng Ngọc, ngươi đi xem thử, xem người đánh xe có đói không, rồi đưa thêm một đĩa điểm tâm cho hắn."
"Vâng." Lộng Ngọc ngoan ngoãn đáp.
Rèm xe vén lên rồi lại hạ xuống.
Ta biết, Lộng Ngọc vẫn luôn là một đứa lắm lời.
Vì , ta lấy miếng ngọc bội trong ngực ra:
"Là Kiều Đồng muội muội sao?"
"Đừng lo lắng, cũng không cần đến đây."
"Chờ ta nhé, ta sắp đến biên cương rồi."
- Hoàn phần 1 -
Bạn thấy sao?