[FULL] Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Thiên Kim Phủ Tể Tướng
Tác giả: Thanh Sơn Ẩn Ẩn
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Sau khi tỉnh dậy, ta và tiểu thư phủ tể tướng hoán đổi cơ thể với nhau.
Ta thay nàng ẩn sâu trong nội trạch, nàng thay ta thường trú trên chiến trường.
Phu quân tướng quân của nàng mang một nương từ chiến trường về.
Ta không những ghen ghét đến tan nát cõi lòng, còn tự mình rèn luyện cho nương ấy.
Tam hoàng tử theo đuổi ta bắn cả đêm pháo hoa vì nàng.
Nàng không những không cảm , còn kiện cáo với ta, tam hoàng tử có mưu đồ khác.
1
Sau khi tỉnh dậy, ta thấy mình đã hoán đổi thân xác.
Trước khi ngủ, ta vẫn là đại tiểu thư của phủ Tĩnh Bắc Hầu, theo cha huynh chinh chiến sa trường.
Sau khi tỉnh dậy, ta đã trở thành tam nương phủ tể tướng ở Kinh Thành, là phu nhân tướng quân trong khuê phòng ở Kinh Thành.
Vấn đề khó giải quyết hơn là ta còn chưa thích ứng với thân xác này, tướng quân đã từ chiến trường trở về.
Còn dẫn theo một bạch y nữ tử bên người.
2
Ta và tướng quân Tống Địch có thể coi là đồng liêu.
Hồi hắn chưa phất, cũng từng việc dưới trướng cha huynh ta.
Vì , ta và hắn cũng coi như có quen biết.
Nhưng dù quen biết đến đâu, ta cũng không dám mình đã chiếm thân xác thê tử của hắn.
Dù sao ta cũng từng cùng Tống Địch uống rượu trò chuyện, biết hắn ái thê như mạng.
Nếu hắn biết ta chiếm mất thân xác thê tử của hắn…
E rằng hắn sẽ vừa hận vừa sợ, sẽ coi ta là tà ma mà thiêu chết.
3
Ta định vỗ vai Tống Địch tay lại khựng giữa không trung, miễn cưỡng rụt lại, đổi thành hành lễ.
"Tướng quân đã trở về."
Tống Địch lạnh nhạt, không có dáng vẻ thương thê tử như hắn vẫn .
Hắn dịch sang một bên, để lộ bạch y nữ tử sau lưng.
Dung mạo xinh đẹp, yếu đuối như liễu rủ trong gió.
"Đây là tiểu thư Lưu Thanh Thanh, nàng có ơn cứu mạng ta, lại là nhi, cho nên ta đón nàng về phủ tướng quân chăm sóc."
Ta là một võ phu, không phải kẻ ngốc.
Ta hiểu việc Tống Địch đón nhi về phủ tướng quân chăm sóc là có ý gì.
Nhưng ta không phải Chúc Vân Thanh, không biết nên ứng phó thế nào.
Chỉ đành dùng câu vạn năng: "Chàng quyết đi, tùy chàng hết."
4
Vì một câu "tùy chàng" kia, Tống Địch trực tiếp sắp xếp cho đối phương ở Thính Vân Hiên.
Đối xử còn tốt hơn cả Chúc Vân Thanh, nữ chủ nhân ở nơi này.
Hắn còn điều mười mấy nha hoàn hầu hạ.
Nha hoàn là từ phủ của mẫu thân Tống Địch điều qua, hình như rất sợ ta chuyện xấu.
Cười chết mất, ta lấy đâu ra thời gian chuyện xấu?
Ta còn phải nhanh chóng tìm ra kho tiền của Chúc Vân Thanh, thu dọn hành lý, chạy về biên cương ngay trong đêm.
Nhưng ta tìm mãi mà không thấy một đồng tiền nào.
Vì , ta đành phải gọi nha hoàn thân cận của Chúc Vân Thanh là Lộng Ngọc.
"Lộng Ngọc à, nay ta vừa tỉnh dậy, không hiểu sao lại quên mất kho tiền của ta ở đâu rồi."
Từ khi Lộng Ngọc biết Tống Địch đưa một nữ tử về thì đã bắt đầu khóc, đến giờ vẫn chưa ngừng.
Nàng ấy vừa khóc vừa với ta: "Tiểu thư quên rồi sao? Của hồi môn của người đều để trong công khố."
"Chìa khóa công khố đâu?"
"Chìa khóa ở trong tay lão phu nhân."
5
Ta biết quý nữ Kinh Thành không quản chuyện tiền bạc.
Nhưng không ngờ, họ không quản chuyện tiền bạc đến mức ngay cả kho tiền cũng không chuẩn bị riêng.
Hiện tại, chỉ còn cách đi tìm người quản tiền để xin.
Vì , ta thay quần áo, dẫn Lộng Ngọc đến Đức Huệ Đường.
Còn chưa vào, ta đã nghe thấy tiếng rộn ràng.
Ta vén rèm bước vào...
Trong phòng có ba người.
Mẫu thân Tống Địch ngồi trên, bên cạnh là Lưu Thanh Thanh đang dựa sát vào người bà ta.
Tống Địch ngồi dưới, đang :
"Yên tâm, Thanh Thanh đã , sang năm sẽ sinh cho người một đứa cháu trai mập mạp."
Nhưng sự xuất hiện của ta đã vỡ tiếng rộn ràng này.
Lão thái thái trợn mắt: "Ta tưởng là ai đến, hóa ra là con gà mái không biết đẻ trứng."
Ta: ?
Lúc này, ta biết, tạm thời không thể lấy chìa khóa.
6
Ta về phía Tống Địch.
Quả nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Không đúng, Tống Địch đã từng với ta, hắn rất trân trọng thê tử của mình.
Trân trọng là như thế này sao?
Để mặc cho mẫu thân hắn nàng là con gà mái không biết đẻ trứng?
Đáng lẽ, ta chỉ tạm trú trong thân thể Chúc Vân Thanh, không nên quản chuyện gia đình của Chúc Vân Thanh.
Nhưng giờ đây, người trong thân thể Chúc Vân Thanh là ta, người bị mắng cũng là ta.
Cộng thêm thái độ của Tống Địch, miệng thì trân trọng thê tử khi có chuyện lại không đỡ một lời nào...
Vì , ta học theo cách của các bà tử trong quân doanh.
"Ruộng tốt không nảy mầm, người nào cũng biết là do hạt giống của nam nhân không tốt."
"Ruộng tốt giống xấu, cho dù có mọc lên, cũng không biết mọc lên thứ quái gì."
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Tống Địch và lão thái thái, trong lòng ta khẽ chùng xuống...
Thôi hỏng bét, sụp đổ hình tượng rồi!
Bạn thấy sao?