7
Mẹ Giang cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Bà sốt ruột : "Được rồi, không ai trách con, cũng không ai sẽ đem Niu Niu đi, con đừng có mà cả ngày khóc sướt mướt."
Giang Dao cắn môi, cố gắng nhịn ấm ức mà khóc thút thít.
"Chuyện hôm nay mẹ tin chỉ là chuyện ngoài ý muốn, qua rồi thì thôi. Nhưng Niu Niu cào chị con bị thương, con là người chăm sóc nó, phải dạy dỗ nó nhiều hơn, lần sau nếu nó cào ai bị thương, thì chỉ có thể đem nó đi." Mẹ Giang nghiêm khắc .
"Vâng, con nhất định sẽ dạy bảo Niu Niu thật tốt, không để nó cào bất kỳ ai nữa, cảm ơn mẹ đã thấu hiểu và cảm thông." Giang Dao ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này cuối cùng nở một nụ ngọt ngào.
Chỉ là trong nụ đó, lại thêm vài phần đắc ý.
Cô ta nhân lúc không có ai ở nhà, cố ý ôm Niu Niu đến bên cạnh tôi, hỏi: "Giang Kỳ, chị vẫn chưa hiểu ra sao?"
Tôi cau mày.
Tôi hiểu cái gì?
Hiểu ra ta là một kẻ trà xanh thế nào?
"Chị không thấy rõ là cả nhà đều đứng về phía tôi sao?" Giang Dao tỏ vẻ khoe khoang, "Dù mèo của tôi có cào chị thì sao chứ? Cũng không có ai trách tôi ."
Tôi thực sự bật .
Không trách là vì mọi người nhân từ và rộng lượng với , không những không biết ơn, giờ lại trở thành vốn liếng để khoe khoang?
Tâm lý của người này đến mức nào mà méo mó như ?!
"Giang Kỳ, nếu tôi là chị, sớm đã có chút tự giác mà chủ rời khỏi nhà họ Giang rồi. Chị cứ mặt dày bám ở đây, không thấy đáng xấu hổ à?!" Giang Dao mỉa mai tôi.
So với khi trước mặt Giang gia, quả thật là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.
—----
Tôi cũng không tiếp tục chiều theo ta nữa.
Lúc ấy mới về tôi nghĩ là ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ, trong lòng có chút bất bình, tôi cố gắng thông cảm cho ấy.
Nhưng bây giờ đã qua một hai tháng, ấy vẫn còn đến tìm tôi sự, thì chỉ có thể rõ người này phẩm chất thực sự có vấn đề.
"Giang Dao, tôi đến nhà họ Giang không phải là tự tôi đến, mà là bố mẹ từ trại trẻ mồ côi nhận nuôi tôi, là họ nguyện đưa tôi về, chưa bao giờ là do tôi mặt dày bám lấy ở đây!" Tôi rõ ràng từng chữ.
"Đó cũng là vì tôi không ở đây nên họ mới nhận nuôi chị, chị chỉ là người thay thế của tôi, bây giờ tôi đã trở về, thì chị phải cuốn xéo."
"Mười tám năm không có ở đây, là tôi luôn ở bên bố mẹ, là tôi giúp họ vượt qua những ngày tháng đau buồn nhất. Dựa vào đâu vừa trở về, liền muốn phủ nhận tất cả những gì tôi đóng góp cho gia đình này?! Cô thấy mặt mình to hơn người khác hả?"
"Cô!" Giang Dao bị tôi đến khó xử.
"Nói trắng ra, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do bố mẹ ra, không phải ra. Bố mẹ không bảo tôi đi, có tư cách gì mà ra vào?!"
"Tôi là con ruột của bố mẹ, đồ của họ thì phải là của tôi, chị dùng đồ của họ tức là dùng đồ của tôi!" Giang Dao như lẽ đương nhiên.
Tôi giận dữ đáp lại: "Bố mẹ khổ cực một đời, không gì mà đã muốn chiếm hết, không thấy mới là đê tiện đến cùng cực sao?!"
"Đủ rồi, Giang Kỳ!" Giang Dao không lại tôi, bắt đầu nổi giận, "Đã tử tế mà không nghe, đừng trách tôi không khách khí! Tôi sẽ cho chị phải gánh chịu hậu quả ở nhà họ Giang, cứ chờ xem đi!"
Giang Dao hằn học ném lại một câu rồi bỏ đi.
Tôi cũng không hề bị ấy đe dọa.
Với mấy trò mánh khóe vụng về của ta, có thể gì, huống hồ nhất cử nhất của ấy đều bị camera trong nhà ghi lại rõ mồn một.
Cô ấy càng nhiều, chỉ càng bản thân khó coi hơn.
Thế lần này.
Tôi phải thừa nhận, Giang Dao thực sự đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của tôi về nhân tính.
Bạn thấy sao?