Thiên Kim Trà Xanh – Chương 2

2

 

Vừa thay đồ xong, mẹ Giang gõ cửa bước vào.

 

: "Kỳ Kỳ, vừa rồi bố mẹ xem lại camera, là Dao Dao sai."

 

Tôi tất nhiên biết trong nhà có camera, nên vừa rồi hoàn toàn không cần phải giải thích gì.

 

Nhưng Giang Dao mới về nên chắc chắn không biết, hơn nữa ấy bị bắt về con dâu nuôi ở một ngôi làng lạc hậu trong núi, trong nhận thức hiện tại của ấy, hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện trong nhà lại lắp camera.

 

"Dao Dao mới về, có lẽ trong lòng còn hơi…" Mẹ Giang cũng không biết phải tiếp thế nào.

 

Người nhà Giang gia đều có tâm địa tốt, cả nhà hòa thuận êm ấm, chưa từng xảy ra chuyện như thế này.

 

Hành của Giang Dao lần này, coi như đã mới lại nhận thức của họ.

 

"Mẹ, con hiểu mà. Đợi một thời gian nữa Dao Dao có cảm giác an toàn với gia đình này, sẽ không như nữa." Tôi dịu dàng .

 

Mẹ Giang ôm tôi vào lòng, chân thành : "Đúng là con ngoan của mẹ."

 

Mẹ Giang vừa rời đi, Giang Dao đã bước vào phòng tôi.

 

Cô ta đắc ý : "Có phải bị mẹ mắng thảm rồi không?"

 

—---

 

Tôi thực sự rất muốn với ta, trong nhà có camera, mọi người đều thấy.

 

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, Giang Dao đã lên tiếng: "Nếu chị biết điều thì tự đi đi, đừng bám lấy nhà tôi, dùng tiền của tôi, dùng đồ của tôi! Tôi cho chị biết, tiểu thư nhà họ Giang chỉ có thể là tôi!"

 

"Tôi có nên rời khỏi nhà này hay không, là do bố mẹ quyết định, không phải ." Tôi có chút tức giận.

 

Nhẫn nhịn lại, tôi cố với ta: "Giang Dao, bố mẹ sẽ không vì sự tồn tại của tôi mà giảm bớt dành cho đâu, chúng ta là một gia đình có thể sống hòa thuận."

 

"Ai thèm là một nhà với chị, chị đừng có tự dát vàng lên mặt mình! Chị chỉ là một đứa không cha không mẹ, dựa vào đâu mà ở nhà tốt thế này, mặc quần áo đẹp thế này, còn học hành tử tế thế này?! Chị nên chịu hết những đau khổ mà tôi đã trải qua trong mười tám năm qua!"

 

"Việc bị bắt đi, không phải lỗi của tôi mà." Người tính tốt đến mấy, cũng bị logic của ta cho cạn lời.

 

Trong lòng ta không công bằng, liền muốn tìm ai đó trút giận sao?

 

"Tôi không cần biết có phải lỗi của chị không, tôi chỉ biết, chị đã chiếm những gì của tôi, chị sẽ không kết cục tốt đẹp!"

 

Giang Dao cố cãi chày cãi cối.

 

Tôi không còn gì để .

 

Cô ấy muốn tự chuốc họa vào thân, thì cứ tới đi.

 

Bây giờ ngược lại tôi rất muốn xem ấy có thể ra trò gì.

 

Tôi thật sự muốn xem, nếu ấy biết tất cả những trò thông minh vặt của mình đều bị cả nhà thấy, ấy sẽ có biểu cảm như thế nào?

 

...

 

Mẹ Giang dẫn Giang Dao đi mua sắm, tôi không đi.

 

Là tôi chủ không đi, vì tôi biết Giang Dao không thích tôi, nên không muốn đi để ấy khó chịu.

 

Nhưng Giang Dao lại nghĩ rằng mẹ Giang tôi vì hôm qua "đánh" ấy nên không cho tôi đi, cả người càng thêm đắc ý.

 

Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ về, liên tục khoe khoang trước mặt tôi.

 

"Mẹ đối xử với em tốt quá, cái gì cũng mua loại tốt nhất cho em. Em còn không biết, hóa ra một chiếc túi có thể bán đến hơn 50 nghìn." Giang Dao xách chiếc Chanel CF trước mặt tôi khoe khoang.

 

"Và đôi giày này nữa, cũng đến hơn 10 nghìn, em chưa bao giờ mang đôi giày nào đắt thế này. Mẹ ơi con thật sự mẹ quá."

 

Giang Dao như đang khen mẹ, thực chất là cố khiêu khích tôi.

 

Trong lòng tôi chẳng có chút gợn sóng nào.

 

Ngược lại là mẹ Giang Giang Dao cứ khoe khoang mãi bên cạnh, cảm thấy có chút không thoải mái.

 

: "Kỳ Kỳ, con thiếu gì không? Mai mẹ đưa con đi mua."

 

"Không cần đâu ạ, con có đủ rồi, cảm ơn mẹ."

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ để bố mẹ mua đồ xa xỉ, nhà họ Giang tuy có tiền, tôi biết họ kiếm tiền rất vất vả, không muốn lãng phí.

 

"Nói chung, đừng khách sáo với mẹ, con mãi mãi là con của mẹ."

 

"Mẹ cũng mãi mãi là mẹ của con." Tôi kiên định .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...