11
Giang Dao Giang Từ, lại về phía bố mẹ Giang.
Bố mẹ Giang thái độ cũng rất dứt khoát, lựa chọn im lặng.
Giang Dao cuối cùng sợ rồi.
Biết Giang gia đã nghiêm túc, lập tức đổi sang một bộ mặt khác.
Cô ta gào khóc thảm thiết: "Bố mẹ, , chị, em sai rồi... em sai rồi..."
Tôi thấy trên mặt Giang gia đều mang vẻ chán ghét.
Chút thương xót cũng không có.
"Em biết em sai rồi, em chỉ sợ mọi người không thích em, em mới ra những chuyện... không thể chấp nhận nổi như thế, thật sự là vì em quá gia đình này mới như , giờ em biết sai rồi, mọi người đừng bỏ rơi em, em rời khỏi đây thì em biết đi đâu, nếu giờ em quay về nhà đó, chắc chắn sẽ bị đánh c//hế//t mất..."
Giang Dao đau đớn đến tận cùng, Giang gia vẫn lạnh nhạt đáp lại.
Giang Dao "phịch" một tiếng, quỳ trước mặt tôi: "Chị, chị tha thứ cho em không? Chị bảo bố mẹ đừng đuổi em đi không..."
"Cô đừng khó Kỳ Kỳ nữa." Giang Từ bảo vệ tôi ở phía sau: "Bớt dùng mấy trò đạo đức giả này với Kỳ Kỳ đi, những gì , phải tự chịu trách nhiệm!"
—-
Giang Dao ôm chặt lấy chân Giang Từ, khóc lóc: "Anh, em không thể rời khỏi nhà này, em biết sai rồi, thực sự biết sai rồi, bố mẹ ơi, con xin bố mẹ cho con một cơ hội nữa..."
Giang Từ lập tức đá ta ra.
Giang Dao vội vàng nhào đến dưới chân bố mẹ Giang, "Con sẽ không bao giờ đối xử với chị như thế nữa, mọi người tha thứ cho con lần này không?"
"Bố, mẹ, sau này con nhất định sẽ không tái phạm, xin mọi người đừng đuổi con đi..."
Trong đại sảnh tràn ngập tiếng khóc xé lòng của Giang Dao.
Nhìn ấy ân hận khôn nguôi, đau đớn đến tận cùng, Giang gia cuối cùng cũng miễn cưỡng để ấy ở lại.
Chỉ là sau những chuyện này, Giang gia rõ ràng có một khoảng cách lớn với Giang Dao.
Tiếp theo, trong một thời gian dài, Giang gia đối với Giang Dao đều rất lạnh nhạt.
Giang Dao dường như cũng nhận ra mình đã thật sự Giang gia thất vọng, trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, trước mặt tôi cũng không còn kiêu căng hống hách.
Đúng lúc cả nhà chúng tôi bắt đầu buông bỏ thành kiến với Giang Dao, chuẩn bị đón nhận ấy lần nữa, thì ấy lại chuyện.
Lúc này chúng tôi mới biết, có những người thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Vào buổi tối sinh nhật của tôi, Giang Dao rằng chuẩn bị cho tôi một bất ngờ và bảo tôi ra ngoài một chuyến.
Tôi vẫn còn đề phòng Giang Dao, ta thay đổi quá nhanh, ngược lại khiến người ta nghi ngờ.
Vì trước khi ra ngoài, tôi đã với Giang Từ một tiếng.
Giang Từ có thành kiến với Giang Dao còn sâu hơn tôi, không do dự : "Giang Dao chắc chắn có ý đồ xấu. Đừng sợ, em cứ đi theo, sẽ ở phía sau bảo vệ em, muốn xem ta lại định giở trò gì ghê tởm."
"Vâng."
Tôi theo lời Giang Dao, ra khỏi nhà, đi đến chỗ ta .
Đó là một con hẻm có chút tối tăm.
Nếu không phải biết trai tôi đi theo phía sau, tôi tuyệt đối không thể đến.
"Giang Kỳ."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng của Giang Dao.
Tôi quay đầu qua.
Cô ta đứng cách tôi một mét, bên cạnh là một người đàn ông đen đúa, thô kệch.
Người đàn ông đó trông có vẻ quen mắt, nhất thời tôi không nhớ ra.
"Đúng là ngu ngốc, cứ thế mà đến?"
Giang Dao đắc ý .
Tôi cảnh giác ta, "Ý của là gì?"
"Ý gì à? Cô thật sự nghĩ rằng tôi chấp nhận rồi, buồn thật, sao tôi có thể chấp nhận một người đã cướp đi gia đình và cuộc sống của tôi?!" Giang Dao căm hận .
"Tôi đã bao nhiêu lần rồi, tôi không cướp đi thứ gì của , việc bị bắt cóc không liên quan gì đến tôi, mà rõ ràng chúng ta có thể là một gia đình."
"Một gia đình? Nếu các người xem tôi là gia đình, lần trước có thể nhục tôi như sao?! Cô có biết lúc đó tôi hận không thể c//hế//t đi! Nhưng tôi không thể c//hế//t, tôi phải trả thù ! Vì mà họ mới đối xử với tôi như !" Giang Dao độc ác .
"Chúng tôi chỉ vì không muốn sai càng thêm sai, chúng tôi muốn sửa đổi có gì sai?"
Bạn thấy sao?