Thiên Kim Tiểu Thư [...] – Chương 7

7

Không biết cả dùng cách gì mà Hoài Nhan đã bị thuyết phục quay về.

Cô ta đối xử với tôi bằng một bộ mặt khác.

Nếu không phải phát hiện ra mùi vị không ổn trong đồ ăn, tôi còn tưởng Hoài Nhan đã hoàn lương.

Ngày hôm sau, mẹ đã mời Đơn Vi Vi đến nhà khách.

Khi tôi bước vào cửa, mẹ đang uống cà phê với ấy.

Mẹ gọi tôi lại chào hỏi.

Tôi chào hỏi theo lệ rồi bắt đầu hóng hớt.

[Hóa ra Đơn Vi Vi này trước đây là cùng phòng đại học với mẹ, quan hệ rất tốt, đều bị tên đàn ông tồi tệ là ba tôi hỏng, lúc đầu Đơn Vi Vi căn bản không hề ở bên ba ba lại vu khống ấy quyến rũ mình, cũng chính vì chuyện này mà mẹ và Đơn Vi Vi đã cắt đứt quan hệ.]

[Lúc đó mẹ cảm thấy người thân nhất của mình đã phản bội mình, ngày nào cũng buồn bực không vui, cũng vì mà bị Hoài Nhan thừa cơ lợi dụng, ta đã thành công đuổi mẹ ra khỏi công ty.]

[Mẹ chuẩn bị chuyện gì đó với Đơn Vi Vi, xem ra là bà ấy cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, chuẩn bị đoạt lại những thứ thuộc về mình.]

Nghĩ xong, tôi mỉm với mẹ.

"Vậy mẹ và Vi Vi chuyện đi, con ra vườn nhỏ đây."

Đơn Vi Vi khen mẹ: "Cô con ruột này của thông minh hơn Hoài Nhan nhiều."

Mẹ lắc đầu: "Thông minh thế nào chứ, nó chỉ biết trồng trọt thôi."

Sau khi cho phép, tôi đã khai hoang một mảnh đất nhỏ trong vườn nhỏ.

Trồng một ít dâu tây, cà chua bi các thứ, tôi đang cuốc cỏ thì đột nhiên có một bàn chân giẫm c h ế t mất quả cà chua duy nhất đã ra quả của tôi.

Tôi ngẩng đầu ta: "Cô chính là đứa con mới nhà họ Hoài tìm về, sao lại quê mùa thế, trồng mấy thứ này gì."

Bên cạnh còn có Hoài Nhan và một khác, đó : "Bạch Chỉ, đừng người ta sợ chứ, người ta là từ quê lên, thích trồng trọt thì sao."

Tôi với họ: "Chào các ."

[À đây chính là đứa con rẻ tiền Bạch Chỉ và Đào Địch mà chị Hoài Nhan sao, không phải chị ấy là Bạch Chỉ có cái mông to như lợn à, cũng không to lắm nhỉ, chuyện đúng là khó nghe thật, thôi thì cứ nghe lời chị ấy không chấp nhặt với ta, lỡ ta lại cắn mông mình thì toi.]

Cả khuôn mặt Bạch Chỉ tối sầm lại, ta cảm thấy mình vừa nghe cái gì đó.

Nhưng không chắc chắn, nghe thêm lần nữa xem.

Đào Địch ở một bên vui vẻ.

Tôi liếc ta một cái: [Còn vui vẻ nữa, chị Hoài Nhan ta không thích tắm là thật sao, ngửi cũng không thấy mùi gì mà, nghe mười ngày nửa tháng ta mới tắm một lần, còn thích tìm trai liếm người ta, ghê quá~ Đây là sở thích gì , bây giờ kiếm tiền đúng là khó thật.]

Mặt Đào Địch còn đen hơn cả Bạch Chỉ lúc nãy.

Cô ta quay sang tát Hoài Nhan một cái: "Con điếm thối, có bẩn cũng không bằng mày, ngày nào cũng ngủ với đàn ông, không sợ mắc bệnh à."

Nói xong thì bỏ đi, còn dẫm nát cả gốc cây dâu tây của tôi.

Hoài Nhan ôm mặt, có chút không biết sao.

Bạch Chỉ tát vào nửa bên mặt còn lại: "Sau này đừng có tìm bọn tao nữa."

Hoài Nhan ôm mặt một lúc lâu.

Tiếp theo về phía tôi, ta như phát điên lao tới đánh tôi: "Là mày, chắc chắn là mày bày trò."

Tôi thẳng tay đánh bại ta.

Một tiểu thư chiều chuộng như ta sao có thể so với người quanh năm việc chân tay như tôi.

"Hoài Nhan, tôi cảnh cáo đừng có mà khiêu khích tôi, đánh không lại đâu."

Hoài Nhan trừng mắt tôi, nghiến răng không dám thủ với tôi nữa.

Nhưng ta nhanh chóng buông lời độc ác với tôi: "Hoài Đào, mày cứ vui vẻ đi, mày sẽ sớm không còn gì để đắc ý đâu."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...