Thiên Kim Tiểu Thư [...] – Chương 6

6

Lúc tôi đè Hoài Nhan ra đánh.

Mẹ dẫn một người đàn ông mặc vest đen vào nhà.

Thấy cảnh này, mẹ hét lớn: "Các con đang ?"

Tôi đứng dậy khỏi người Hoài Nhan.

Hoài Nhan lập tức chạy đến mách lẻo: "Mẹ, mẹ cứu con, Hoài Đào muốn đánh c h ế t con."

Mẹ cau mày tôi: "Chuyện gì xảy ra ?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng, cả đã lên tiếng trước: "Là Hoài Nhan thủ trước."

Hoài Nhan không thể tin nổi mà cả, không dám tin những lời này là từ miệng ta ra.

Cô ta tiếp tục ấm ức mách lẻo: "Là Hoài Đào vô giáo dục, ta nghe trộm con chuyện với hai trai, con mới dạy dỗ ta thôi, mẹ mau quản ta đi."

"Đủ rồi." Mẹ liếc ta một cái: "Còn cãi nữa thì cút."

Cả ngày bị nhà họ Hoài ghét bỏ, sự ấm ức của Hoài Nhan lên đến đỉnh điểm.

"Mẹ, con là con mẹ đấy, nếu mẹ còn thiên vị như , con sẽ không nhận mẹ nữa."

Cô ta tưởng rằng với mức độ cưng chiều của mẹ dành cho mình, câu này mẹ sẽ hối hận.

Nhưng mẹ liền phản ứng lại bằng một cái tát: "Hoài Đào mới là con ruột của tôi, đã chiếm đoạt cuộc sống của con bé suốt bao nhiêu năm nay, con bé đánh thì sao nào, nếu không muốn ở nhà họ Hoài nữa thì cút đi!"

Hoài Nhan tức giận đến cực điểm: "Được, các người đừng hối hận."

Nói xong liền lên lầu thu dọn quần áo rồi đi.

Lúc rời đi, ta còn không quên đe dọa mẹ: "Sẽ có ngày các người phải cầu xin con đấy."

Tôi ở bên cạnh: [Ồ, cứ để ta đi như thế sao, chẳng phải là thả hổ về rừng, ta có thể vui vẻ bên ngoài với ba rồi.]

Mẹ liếc cả, cả lập tức hiểu ý.

Trực tiếp đuổi theo.

Lúc này tôi quay sang người đàn ông mặc vest bên cạnh mẹ.

Mẹ mới nhớ ra giới thiệu cho tôi: "Đào Đào, đây là Hướng Tây Bắc, tổng giám đốc Hướng."

Tôi ngoan ngoãn chào hỏi: "Tổng giám đốc Hướng, chào ngài."

Trong lòng bắt đầu xáo trộn: [Đây chính là Hướng Tây Bắc, mẹ tìm ta đến để đối phó với ba sao, dù sao ta cũng là người đứng đầu bộ phận tài chính của công ty, cũng là cấp dưới trung thành nhất trước kia của mẹ.]

Nghe , mẹ đắc ý bà nhanh chóng không nổi nữa.

[Nhưng mẹ thật sự rất ngu ngốc, cũng không não suy nghĩ, ba có thể chuyển tài sản ngay trước mắt bà, còn không phải nhờ ơn của người đứng đầu bộ phận tài chính là người của mẹ dung túng chắc, cái tên Hướng Tây Bắc này đã phản bội từ lâu rồi!]

[Ồ ~ hóa ra Hướng Tây Bắc này từng thích mẹ, đối với mẹ là vì mà sinh hận, gã ta hợp tác với ba rỗng túi mẹ, sau đó một ngày trước tiệc sinh nhật của mình hẹn mẹ ra ngoài chụp ảnh, cho nên ba mới thuận lợi ly hôn với mẹ.]

[Sau khi mẹ sa sút, gã ta trở thành đại gia bảo kê cho mẹ, sau đó còn hẹn mẹ gặp riêng, kết quả gặp mặt xong là trực tiếp giam cầm mẹ, thế này thế kia, thế kia thế này, giày vò nhiều ngày như , đòe mòe, mấy người trung niên này đều ngông cuồng như sao, phải là cốt truyện cưỡng chế đương cũng khá thơm.]

Sắc mặt mẹ càng ngày càng khó coi, như thể đã ăn phải phân.

Tôi tiếp tục suy nghĩ: [Có nên nhắc mẹ rằng bây giờ chỉ có cấp dưới trước đây của bà là Đơn Vi Vi có thể giúp bà không nhỉ.]

Tôi mở miệng, gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ đầy hy vọng tôi, tôi : "Con lên lầu đây."

[Thôi thì đừng nữa, dù sao bà ấy cũng không tin mình.]

Tôi chạy lên lầu, chỉ nghe thấy Hướng Tây Bắc với mẹ: "Thưa phu nhân, bà gọi điện thoại vội vàng bảo tôi đến đây, có chuyện gì sao?"

Mẹ hắng giọng: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, Vi Vi đó bây giờ ở phòng ban nào ?"

Nơi tối tăm ở cửa cầu thang, điện thoại của tôi sáng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...