Thiên Kim Tiểu Thư [...] – Chương 5

5

Hoài Nhan sửng sốt, nước mắt vẫn còn trên mặt.

"Anh hai, ..."

Hoài Trạch không muốn nhiều với ta nữa, trực tiếp mở cửa.

Thấy tôi, Hoài Nhan lập tức cau mày: "Hoài Đào, sao chẳng có phép tắc gì cả, lại còn dám nghe lén bọn tôi chuyện."

Tôi : "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

"Cô chính là nghe lén, đúng là đồ nhà quê, chẳng có giáo dưỡng gì cả."

"Được rồi." Tôi vừa định gì đó, hai đã mất kiên nhẫn: "Em khinh thường dân quê như à, em đừng quên, ba mẹ ruột của em vẫn là dân quê."

Anh hai luôn chiều chuộng mình một cách vô lý đột nhiên lại bênh vực người khác, Hoài Nhan tức giận dậm chân.

Tôi đứng bên cạnh cảm thán: [Đây là diễn biến gì , hai giác ngộ rồi sao? Hay là muốn lạt mềm buộc chặt, ngược đãi vợ tương lai?]

Anh hai định đi, nghe liền dừng lại, gõ nhẹ hai ngón tay vào đầu tôi: "Bình thường bớt xem mấy thứ linh tinh đi."

[Khó chịu quá, tôi thân thiết với lắm sao mà lại vào tôi .]

Anh hai sửng sốt, xin lỗi tôi: "Xin lỗi, thành thói quen rồi, lần này đi Cảng Thành sẽ mua quà về cho em."

Anh ta một câu chẳng đầu chẳng cuối rồi sải bước dài đi mất.

Hoài Nhan vừa tức vừa giận, đuổi theo gọi hai mấy tiếng đều bị ta hất tay ra.

Cuối cùng Hoài Nhan tức giận đến phát điên: "Hoài Trạch, nếu không xin lỗi em, cả đời này em sẽ không bao giờ để ý đến nữa."

Đây là tuyệt chiêu của ta, trước đây chỉ cần ta như , Hoài Trạch sẽ ngoan ngoãn quay lại.

Nhưng lần này Hoài Trạch chỉ để lại một bóng lưng.

Buổi chiều Hoài Nhan lại đi tìm cả mách lẻo.

"Anh cả, gia đình này không còn chào đón em nữa rồi, ngay cả hai cũng bênh vực người phụ nữ đó, thôi thì em đi ."

Thật khéo, lần này tôi đang ở trong bếp tự thêm đồ ăn cho mình.

Nhà giàu thì tốt thật mẹ xinh đẹp của tôi lại bắt ăn uống lành mạnh, mỗi bữa ăn chẳng khác gì thỏ ăn cỏ.

, tôi lén lút thêm đồ ăn cho mình.

Ăn một nửa, cả bị Hoài Nhan kéo đến góc này.

Lại bị tôi nghe thấy hết.

Tôi nghĩ thầm: [Anh cả hiền lành như , chắc không giống hai mà vả mặt ta đau điếng đâu nhỉ, dù sao thì từ nhỏ cả đã biết Hoài Nhan không phải em ruột của mình, biết thì không lâu sau đã bị trong sáng vô cùng này hấp dẫn.]

[Trời ơi, sao lại có thể dùng từ trong sáng vô cùng để sỉ nhục người ta như .]

Ai ngờ cả hắng giọng, giọng còn mang theo vẻ phấn khích: "Em định khi nào dọn ra ngoài?"

Hoài Nhan lại ngây người: "Anh cũng muốn em dọn đi sao?"

Anh cả cau mày: "Không phải chính em muốn dọn đi sao."

Hoài Nhan tuyệt vọng: "Anh cả, cũng không thích em nữa sao?"

Anh cả lùi liền ba bước: "Đừng , dùng từ thích không hợp với chúng ta."

Nghe đến đây, tôi không nhịn bật thành tiếng.

Hoài Nhan trực tiếp mở cửa, thấy tôi thì tức giận: "Lại là ."

Tôi cầm đùi gà trong tay với ta: "Hai người cứ tiếp tục, tôi đi đây."

Nhưng tóc tôi bị Hoài Nhan túm lấy: "Chắc chắn là , là đã gì đó nên cả hai mới đối xử với tôi như , từ khi quay về, mọi người đều không thích tôi nữa."

Tôi đau đến mức nhăn nhó: "Cô buông tôi ra."

Hừ.

Cô ta không buông, còn túm chặt tôi.

Tính tôi nóng nảy, lập tức không nhịn nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay ta mà bẻ khoèo.

"Đau, Hoài Đào, buông tôi ra."

Tôi quay đầu với cả đang ngây người: "Anh cả, lát nữa chứng cho em nhé."

Tiếp đó tôi đè Hoài Nhan xuống, cưỡi lên người ta mà đánh túi bụi.

Thực sự cho ta tám cái tát trời giáng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...