4
"Không !"
Trên bàn ăn, Hoài Nhan nghe mẹ muốn quay lại việc thì đập bàn phản đối.
Điều này khiến mọi người đều sang, ta lập tức lại trở nên yếu đuối.
"Mẹ, mẹ quên là mẹ bị suy nhược thần kinh rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa điều trị khỏi, con và ba chắc chắn sẽ giúp mẹ quản lý thật tốt công ty này."
Mẹ cau mày, không gì, ngược lại tôi.
Tôi cúi đầu, thầm chửi rủa:
[Tôi thấy là thấy mẹ về công ty sẽ chậm trễ việc và ba ăn thôi, ôi ~ hai người sao mà giống như những con chó đang dục thế, lúc nào cũng , không biết là trong phòng việc có camera à.]
[Còn suy nhược thần kinh gì chứ, lúc đó là ba muốn mẹ rút khỏi công ty nên đã dùng thuốc, sau đó Hoài Nhan tìm cho mẹ một bác sĩ đông y cũng không đáng tin cậy, thậm chí còn không có bằng cấp, đơn thuốc đều bệnh nặng thêm.]
[Thảo nào sau khi ly hôn, trạng của mẹ lại tốt lên như , còn có thể đi streamer khiêu d â m nữa chứ, không dùng thuốc thì sao không tốt .]
"Hoài Đào!" Mẹ lạnh lùng gọi tên tôi: "Con có thể đừng ba chữ đó không?"
Tôi ngơ ngác "Á." một tiếng, hỏi: "Ba chữ nào?"
Mẹ khó chịu : "Không có gì."
Tiếp đó bà quay đầu, Hoài Nhan: "Tôi có quay lại công ty hay không thì liên quan gì đến , đừng có mà quản chuyện bao đồng."
Mẹ vẫn luôn dịu dàng với Hoài Nhan hai ngày nay lại như ăn phải thuốc súng, cứ hễ gặp là lại mắng.
Hoài Nhan lập tức rơi nước mắt, đáng thương : "Con mẹ giận rồi, con sẽ tự mình cấm túc."
Nói xong, ta đứng dậy lên lầu.
Cô ta trông thật đáng thương, hai không kìm đứng dậy định đi dỗ dành.
Tôi đảo mắt:
[Ôi sắp đuổi theo rồi, lớp cửa sổ giấy này cuối cùng cũng sắp bị chọc thủng rồi mà hai cũng không tính là bị cắm sừng, dù sao đứa bé cũng mang họ Hoài.]
[Hèn mọn chó liếm, liếm đến cuối cùng chẳng có gì, hai đương mù quáng hoàn toàn là giống mẹ rồi, chỉ biết đương mà không biết dựng sự nghiệp, đáng đời bị người ta lợi dụng, lợi dụng xong thấy vướng mắt, tìm người đánh c h ế t rồi ném xuống cống.]
Anh hai đột nhiên khựng lại, xám xịt quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi thở dài.
Anh hai trừng mắt tôi.
Ba không biết những người này đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng gì, ông bắt đầu bất bình thay cho Hoài Nhan.
"Châu Châu, Nhan Nhan cũng là vì muốn tốt cho em, sao em lại nổi giận con bé buồn như ?"
Mẹ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi là mẹ nó, nó vài câu mà cũng không sao, nó cuối cùng là con hay là người của ."
Ba luống cuống, vội vàng : "Được , em quay lại công ty cũng tốt, hai ngày nay bên Cảng Thành có một vụ ăn phải đàm phán, định đưa Nhan Nhan đi cùng, như cũng có thể rèn luyện năng lực cho con bé."
Tôi: [Ồ, đây đâu phải đi đàm phán ăn, rõ ràng là đi khám thai.]
Mẹ cau mặt: "Hai ngày nữa là đến sinh nhật của Hoài Đào rồi, tôi định tổ chức tiệc sinh nhật tiện thể giới thiệu con tôi với mọi người, để Hoài Nhan ở lại giúp tôi, để Hoài Trạch đi cùng ."
Ăn cơm xong, tôi lại ra vườn hoa nhỏ xem đất.
Lúc quay lại đi ngang qua phòng Hoài Nhan, tôi nghe thấy ta đang nức nở.
"Anh hai, hai người có phải đều thích ta mà không thích em không, mấy ngày nay mẹ đối xử với em rất dữ, cũng chẳng chơi với em, em biết em đã chiếm mất rất nhiều thời gian của ta, em có lỗi với áy em không kiềm chế cảm của mình, em thấy đối xử với ta tốt như , em thực sự rất ghen tị, hai, xem em có phải bị bệnh không."
Tiếng hai đúng lúc vang lên: "Thì ra em khó chịu như à, thì em dọn ra ngoài đi."
Bạn thấy sao?