Thiên Kim Tiểu Thư [...] – Chương 2

2

Đến giờ ăn tối, ba ruột tôi, Hoài Ngọc Đường đã trở về.

Trên bàn ăn, Hoài Nhan như thường lệ nũng nịu với ba, đòi ba quà sinh nhật.

Mẹ cũng ân cần gắp thức ăn cho ba.

Một nhà họ , tập thể lờ tôi đi, tôi lại không nhịn bắt đầu hóng hớt:

[Mẹ còn gắp thức ăn nữa à, không thấy ba Hoài Nhan mà ánh mắt dinh dính như kéo kẹo chỉ tơ hồng sao.]

[Trời ơi, hóa ra đứa con trong bụng Hoài Nhan thật sự là của ba, đàn ông nhà này sao thế, đều thích loại hoa sen trắng này.]

[Nhưng ba thích Hoài Nhan cũng không lạ, Hoài Nhan này có ba phần giống với bạch nguyệt quang của ba, trước đây nếu không vì tiền, sao ba có thể đến với mẹ, cưới một người đẹp như , rồi còn chiếm đoạt gia sản nhà người ta, cuối cùng liên hợp với Hoài Nhan biến mẹ thành streamer khiêu d â m, đúng là thủ đoạn cao siêu.]

Rầm.

Đôi đũa và thức ăn trên tay mẹ rơi xuống đất.

Hai người vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.

Một người phụ nữ mặc vest đen đưa cho mẹ tôi một đôi đũa, sau đó ân cần dọn thức ăn.

"Cảm ơn chị Âu." Mẹ tôi mặt tái mét cảm ơn quản gia, bà thở dài, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

"Không sao, cần gì thì gọi tôi."

Tôi liếc người phụ nữ gọi là chị Âu.

[Ủa, sao chị Âu này quen quen thế, để xem nào.]

Mẹ tôi và hai người trai ăn ý dừng tác trên tay lại.

[Ồ, là nhân của ba, ba đúng là tồi thật, nhân đầy đất chị Âu lớn tuổi như rồi mà nhu cầu vẫn cao thế, vừa rồi còn quấn lấy ba đòi ông ấy hickey cho mình, cổ cũng tím cả rồi, hóa ra ba còn có gu mommy nữa, chậc chậc, chẳng trách mà ba u mê mãi không thôi, đến cuối cùng còn có thể tranh đấu ngang ngửa với Hoài Nhan.]

[Nhưng đàn ông vẫn thích người trẻ hơn, cuối cùng hai người đều thua con của chị Âu.]

Đôi đũa của mẹ tôi lại rơi xuống.

Chị Âu đúng lúc xuất hiện, ngay lúc bà đang cúi xuống nhặt đũa.

Mẹ tôi kéo mạnh cổ áo len của bà ta ra, ở đó những vết hickey chi chít, trông rất dữ dội.

"Đây là ai ?" Vẻ mặt mẹ tôi hung dữ, bà tức đến nỗi thở cũng dồn dập.

Sắc mặt chị Âu hoảng hốt mấy giây, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Thưa bà, đây là chuyện riêng của tôi."

"Đúng vợ à, chị Âu độc thân nhiều năm như rồi, có trai cũng là bình thường." Ba tôi ở bên cạnh đỡ.

Mẹ tôi liếc ông: "Ở đây không có phần của , Âu Vân, tôi hỏi lần nữa, đây là ai ? Không tôi sẽ đuổi việc ."

Chị Âu nước mắt lưng tròng: "Thưa bà, đây là chuyện riêng của tôi, nếu bà không tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ tự đi."

Lúc này Hoài Nhan cũng bắt đầu cầu xin cho chị Âu: "Mẹ, chị Âu cũng là người lớn trong nhà chúng ta rồi, có nhu cầu riêng là chuyện bình thường, sao mẹ có thể nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác ."

Tôi cảnh này, tiếng lòng điên cuồng hoạt .

[Quả nhiên là mẹ, thế mà phát hiện ra manh mối nhanh như Hoài Nhan sao lại cầu xin cho địch của mình chứ, ta có ý đồ gì xấu xa đây.]

"Hoài Đào, đủ rồi!" Những người khác còn chưa gì, hai đã nổi giận: "Em đừng bịa đặt nữa."

Tôi vẻ mặt vô tội: "Anh hai, em có gì đâu."

"Em rõ ràng là..."

[À hiểu rồi, hóa ra là sợ chị Âu đi thì không còn ai chịu bỏ thuốc Hoài Trạch, tâm địa người phụ nữ này thật độc ác, mượn dao người.]

Anh hai cứng họng nuốt những lời sau đó vào bụng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...