Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 9

Vẻ mặt tôi trở nên hoảng loạn, miệng hét lên: "Tống Ương Ương, đã bắt nạt tôi suốt ba năm. Vừa rồi trên lầu sao còn cố chọc tức tôi, chửi tôi là con đĩ điếm, tôi không biết xấu hổ, bảo rằng khách khứa đều đang chê tôi sau lưng. Còn gia đình không thương tôi, chỉ xem tôi như công cụ để liên hôn, họ chỉ có mình . Tại sao lại những lời đó, tại sao phải hỏng buổi tiệc chào mừng của tôi. . ."

Vừa tôi vừa đánh Tống Ương Ương, giật tóc, tát tai, cào cấu, đ.ấ.m đá. . . Nhà họ Tống muốn ngăn cản hoàn toàn không thể kìm một người đã rơi vào trạng thái điên cuồng như tôi. Ai dám ngăn, tôi sẽ tấn công không phân biệt đối tượng.

Cuối cùng, đội bảo vệ trong nhà phải xông vào can thiệp mới giữ tôi lại. Lúc đó, Tống Ương Ương đã bị tôi đánh đến ngất xỉu.

Khách khứa thấy cảnh này, hai mắt lấp lánh hào hứng. Họ cứ tưởng buổi tiệc này sẽ nhàm chán như những lần trước, nào ngờ lại thú vị đến thế. Bọn họ cũng không cho rằng tôi đã sai điều gì, ngược lại còn thấy tôi rất tốt.

Xảy ra chuyện như , buổi tiệc không thể tiếp tục nữa. Khi cha mẹ Tống đang chuẩn bị tiễn khách, vị hôn phu của Tống Ương Ương - Chu Lễ tới. Vừa thấy trạng thảm của Tống Ương Ương, ta chạy đến trước mặt tôi, hung hăng : "Sao dám đối xử với Ương Ương như ! Đồ chó mù nào thả con đĩ điếm này vào đây?"

Những người nhà họ Tống bị gọi là "đồ chó mù" đều tỏ vẻ khó chịu. Những ngày này, Chu Lễ vì tham gia cuộc thi Vật lý nên đã huấn luyện tập trung hai tháng ở bên ngoài. Vừa nghỉ, ta vội vàng đến thăm Tống Ương Ương, vì ta vẫn chưa biết tôi là con thất lạc của nhà họ Tống, đã bọn họ nhận về. Còn những người khác trong nhà họ Chu cũng không tham dự buổi tiệc này, ngầm có ý đứng về phía Tống Ương Ương.

Tôi khẽ nhếch môi. Anh ta đến đúng lúc lắm, nỗi uất ức trong lòng tôi vẫn chưa trút hết, ta xem như tự đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g rồi.

11

Tôi ngoảnh đầu về phía người nhà họ Tống: "Chu Lễ gọi các người là đồ chó mù đấy."

Chu Lễ giật mình: "Bác trai, bác , là các bác dẫn ta vào sao? Tại sao ?"

"Vì tôi là con thất lạc nhiều năm của bọn họ." Tôi trở tay tát Chu Lễ một cái: "Đồ khốn nạn, những gì Tống Ương Ương vừa hưởng, cũng phải nếm thử!"

Chu Lễ kinh ngạc: "Cái gì! Cô là con của bác trai, bác ư!"

Khách khứa cũng tỏ ra kinh ngạc: "Cô đánh Tống Ương Ương chúng tôi còn hiểu , sao lại đánh cả Chu Lễ?"

"Tôi bị Tống Ương Ương bắt nạt đều là do Chu Lễ."

Tôi kể sơ qua mối thù giữa tôi và Chu Lễ. Ánh mắt khách khứa Chu Lễ bắt đầu có chút ghê tởm.

"Tiểu thiếu gia nhà họ Chu thật là vô đạo đức, thậm chí còn hơi kinh tởm nữa."

"Thẩm Hạ hoàn toàn là nạn nhân vô tội."

"Nếu là tôi, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ta. Hóa ra ấy cũng chỉ là một quân cờ trong trò chơi của bọn họ."

Chu Lễ từ nhỏ người ta nịnh bợ lớn lên, chưa từng bị người ta chỉ trích không nể nang như . Mặt ta đỏ bừng, vừa định mở miệng giải thích: "Mọi người đừng nghe ta. . ."

"Bốp! Bốp! . . ."

Tôi lại tát cho ta thêm hai cái.

"Cô còn dám đánh tôi?"

"Hôm nay tôi đánh đấy thì sao!"

Nói xong, tôi đánh Chu Lễ một trận tơi bời. Chu Lễ dĩ nhiên có phản kháng, vô dụng. Thời gian gần đây ta vừa bị tai nạn xe, cơ thể rất yếu. Tôi đánh nhau cũng chẳng cần đẹp mắt, chỉ cần hiệu quả, dùng đủ loại đòn hiểm vào người Chu Lễ, ta hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.

Cuối cùng Chu Lễ bị tôi đánh đến nỗi phải ôm háng chạy khắp phòng tiệc, sau đó cũng là bảo vệ phải can thiệp mới ngăn tôi. Còn người nhà họ Tống, ngay khoảnh khắc tôi thủ đánh Chu Lễ, bọn họ đã lùi về sau một bước, ngầm tỏ vẻ rằng nếu tôi đánh Chu Lễ rồi thì đừng có đánh bọn họ.

Sau trận này, tôi coi như đã đánh ra tiếng tăm. Về sau, Chu Lễ gặp tôi ở trường đều vô thức ôm háng, đi vòng tránh xa, dường như đã bị tôi ra tổn thương tâm lý.

Còn người nhà họ Tống, sợ tôi không không rằng đã thủ, chỉ dám dạy dỗ tôi vài câu, không dám trêu chọc tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...