Anh ta lên tiếng: "Thẩm Hạ, sau khi ra chuyện như mà còn mặt mũi xuống đây ư?"
"Không phải tôi đẩy ta."
Tống Úc lạnh: "Không phải thì còn ai? Hay là Tống Ương Ương tự ngã xuống lầu? Cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao?"
Tống Ương Ương nằm trong lòng mẹ Tống, yếu ớt : "Anh hai, đừng mắng chị Thẩm Hạ nữa, em tin chị ấy không cố ý đâu."
"Ương Ương, em quá tốt bụng rồi. Ngay cả lúc này mà vẫn bênh vực Thẩm Hạ." Tống Úc quay sang tôi: "Thẩm Hạ, mau xin lỗi Ương Ương đi."
Tôi mím chặt môi, không gì. Lúc này đây, bốn người họ rõ ràng là một gia đình, còn tôi là kẻ thù chung của bọn họ.
Bên tai vang lên tiếng bàn tán của khách khứa:
"Nghe mấy năm nay Thẩm Hạ sống ở bên ngoài, không ai dạy dỗ."
"Bảo sao ta lại độc ác như thế, dám chuyện này giữa ban ngày ban mặt."
"Đang định mời ta đến dự tiệc sinh nhật của tôi, giờ thì thôi . Cô ta đúng là quả b.o.m hẹn giờ."
Tống Ương Ương đã hỏng buổi tiệc chào đón tôi, mà ta vẫn chưa hài lòng. Sau khi khẽ nhếch môi , ta lại ra vẻ đáng thương: "Cha, mẹ, thôi bỏ đi ạ, con đã chiếm vị trí thiên kim nhà họ Tống của chị Thẩm Hạ suốt mười lăm năm, chị ấy oán hận con cũng là chuyện bình thường. Dù chị ấy có gì, con cũng không để tâm đâu."
Bề ngoài như đang bênh vực tôi, thực chất là đang đổ thêm dầu vào lửa.
"Đây không phải lỗi của con, Ương Ương à. Chính chúng ta đã chủ nhận nuôi con." Cha Tống tôi, hung hãn : "Thẩm Hạ, con vẫn không thừa nhận mình đã sai sao?"
Tôi thấy ông ta nắm chặt tay, dường như chỉ cần tôi phủ nhận, ông ta sẽ lấy tư cách một người cha để dạy dỗ tôi.
"Đúng , chính tôi đã đẩy ta."
Tống Ương Ương sững người, không ngờ tôi lại chủ gánh vác tội danh này. Trong tưởng tượng của ta, một người cứng rắn như tôi hẳn sẽ không chịu thừa nhận, sẽ phát điên ngay tại buổi tiệc, để danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại, mối quan hệ với gia đình cũng không còn đường cứu vãn.
Tôi tiếp tục: "Chắc mọi người rất tò mò vì sao tôi lại đẩy Tống Ương Ương phải không? Không phải vì ta cướp đi thương của gia đình, mà là vì ta đã bắt nạt tôi ở trường suốt gần ba năm."
Tôi cởi bỏ váy dài, bên trong mặc quần lót và áo hai dây, cũng không đến nỗi phản cảm. Trên làn da trần trụi, những vết thương cũ mới đan xen trông vô cùng ghê rợn. Mọi người thấy đều hít một hơi lạnh.
"Trời ơi, Tống Ương Ương ra tay độc ác quá."
"Bảo sao Thẩm Hạ lại đẩy Tống Ương Ương xuống lầu. Nếu là tôi, tôi còn có thể những chuyện tệ hơn."
"Tôi nghe Tống Ương Ương bị nuông chiều quá mức. Chắc chắn vừa rồi ta đã chuyện gì quá đáng với Thẩm Hạ nên Thẩm Hạ mới đẩy ta xuống lầu."
"Chắc chắn là rồi, ai lại tự hủy hoại buổi tiệc chào đón của mình chứ?"
Mỗi lời họ ra, sắc mặt Tống Ương Ương lại tái đi một phần. Cô ta lắc đầu, lẩm bẩm: "Không phải đâu. . ."
Tống Úc vẫn bênh vực Tống Ương Ương: "Mọi người mù hết rồi sao? Rõ ràng là Thẩm Hạ đẩy Ương Ương xuống lầu, sao các người lại đứng về phía ta?"
Mọi người đều tỏ vẻ không tán thành. Em ruột bị đánh đến thương tích đầy mình, Tống Úc lại ngơ. Khi Tống Ương Ương - kẻ bắt nạt em mình bị đánh, ta lại đau lòng không thể tả, tiêu chuẩn kép quá rồi đó.
Thái độ của ta càng tệ với tôi, dư luận càng đứng về phía tôi.
Cha Tống cũng nhận ra điều này: "Thôi rồi, đừng nữa."
Có vẻ như ông ta muốn biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Nhưng tôi không đồng ý.
Tống Ương Ương vu khống tôi đẩy ta xuống lầu, thì tôi sẽ cho ta thấy thế nào mới là xấu xa thật sự.
Cũng lâu rồi chưa đánh Tống Ương Ương, dạo này tôi ngứa tay ghê.
Bạn thấy sao?