Tôi bước đến trước mặt Tống Úc, châm chọc: "Trong chúng ta, người không xứng đáng ăn cơm nhất là . Chính là người lén đưa tôi ra ngoài chơi, chỉ lo xem biểu diễn mà lạc mất tôi, khiến tôi phải chịu khổ hơn mười năm bên ngoài, để Tống Ương Ương bắt nạt tôi hai năm." Tôi vỗ nhẹ lên mặt ta: "Tống Úc, những năm qua, sao có mặt mũi mà ăn cơm, sao có mặt mũi mà lớn đến như ?"
Trói buộc đạo đức, ai chẳng biết chứ.
Tống Úc không nên lời.
Mấy ngày sau đó, ta cũng không tìm tôi sự nữa. Một phần là do hối hận, một phần là do cha Tống mẹ Tống đã âm thầm khuyên can.
Ngày hôm đó, khi đi ngang qua phòng đọc sách, tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
"Con đừng đi sự với Thẩm Hạ, nó không thèm lấy lòng chúng ta đâu. Chúng ta chỉ trích lỗi lầm của nó, dù trong đó có hiểu lầm, n cũng sẽ không thèm tự biện minh. Nó sẽ trực tiếp chứng minh cho chúng ta thấy, đúng , nó chính là như thế đấy. Nó giống như quả b.o.m hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào. Nó việc chẳng bao giờ cân nhắc hậu quả, chỉ quan tâm đến việc cho bản thân thỏa mãn, con không thể kiểm soát nó đâu."
Thực ra lúc đầu, tôi định sẽ cư xử tốt với người nhà họ Tống.
Cho đến khi tôi nhận ra bản chất của thế giới này.
Đây là một cuốn truyện đoàn sủng, họ sẽ thiên vị Tống Ương Ương vô điều kiện. Cho dù tôi có cố gắng lấy lòng người nhà họ Tống thế nào đi nữa, trái tim họ vẫn nghiêng về phía Tống Ương Ương, tôi sẽ chỉ nhận vô số uất ức.
Vì , tôi chọn cách sống theo ý mình, muốn gì thì .
Tống Úc không hiểu: "Nếu cha mẹ e ngại ta như , tại sao không để ta dọn ra ngoài ở?"
"Dù sao nó cũng là con của nhà họ Tống chúng ta, chỉ cần chúng ta đối xử tốt với nó, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Sau này đưa nó đi lấy chồng cũng xem như trợ giúp cho chúng ta."
Tôi đã hiểu rõ trong lòng, thì ra những ngày qua họ đối xử tốt với tôi không phải vì lương tâm cắn rứt, mà là muốn biến tôi thành công cụ liên hôn.
Chẳng trách, lần này họ không màng đến sự phản đối của Tống Ương Ương, cũng muốn tổ chức một bữa tiệc lớn để giới thiệu tôi cho mọi người biết.
Còn ánh mắt Tống Ương Ương tôi, ngày càng độc địa hơn. Cô ta hy vọng mình là thiên kim duy nhất của nhà họ Tống, không muốn tôi cướp mất ánh hào quang của ta.
Đến ba ngày trước buổi tiệc, ta đột nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều. Suy nghĩ của ta đều hiện rõ trên mặt, ta âm thầm thể hiện một thông điệp - Đừng có đắc ý, mày sắp xong đời rồi!
Tôi có linh cảm, Tống Ương Ương sẽ ra chuyện gì đó trong buổi tiệc chào đón tôi.
10
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc.
Người nhà họ Tống chính thức giới thiệu tôi với những người trong giới của họ.
Sau khi tôi gọi một loạt , dì theo sự hướng dẫn của họ, người nhà họ Tống để tôi tự đi ăn uống.
Ăn xong, tôi định lên lầu nghỉ ngơi.
Ở góc cầu thang, tôi gặp Tống Ương Ương.
"Thẩm Hạ, mày vui lắm phải không. Một kẻ hèn hạ lớn lên từ nhi viện như mày, giờ đột nhiên trở thành đại tiểu thư của nhà họ Tống, mọi người tung hô. Cuộc sống như , trước đây mày có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến phải không?"
Tôi thản nhiên : "Cô đang về chính mình đấy à."
"Mày. . ." Tống Ương Ương tức giận đến mức bật : "Mày không đắc ý bao lâu nữa đâu."
Ngay lúc đó, Tống Ương Ương đột nhiên nắm lấy tay tôi, miệng hét lên "đừng mà", rồi lăn xuống cầu thang.
Trong mắt người ngoài, tôi chính là kẻ đã đẩy Tống Ương Ương ngã xuống lầu.
Khi tôi xuống đến nơi, bên dưới đã có không ít người vây quanh. Mẹ Tống ôm Tống Ương Ương vào lòng, vừa lo lắng xem xét vết thương của con vừa bảo người giúp việc đi gọi bác sĩ gia đình đến. Ánh mắt cha Tống tôi đầy trách móc và ghê tởm. Tống Úc thậm chí còn xô tôi một cái, khiến tôi không kịp phản ứng ngã ngồi xuống đất.
Bạn thấy sao?