Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 6

Tôi gật đầu, một tiếng .

Họ tỏ ra hơi ngạc nhiên: "Con không phản đối sao?"

Bởi vì phản đối cũng vô ích thôi.

Tôi chuyển đến nhà họ Tống, chỗ ở lại trở thành vấn đề nan giải. Căn phòng trước đây của tôi giờ đã bị Tống Ương Ương chiếm mất. Trong nhà vốn còn vài phòng trống, lần lượt biến thành phòng tập múa, phòng tập đàn và phòng đọc sách của ta.

Mẹ Tống : "Ương Ương à, hay là con nhường phòng tập múa cho chị con ở nhé, con cũng mấy năm rồi không tập múa rồi."

Tống Ương Ương bắt đầu khóc: "Cha mẹ, chị ấy vừa về, hai người đã muốn lấy đồ của con cho chị ấy. Qua vài ngày nữa, có phải các người sẽ đuổi con đi không? Con vẫn là đứa con các người thương nhất chứ?"

"Là cha mẹ suy nghĩ chưa chu đáo, Ương Ương đừng buồn nữa."

Tống Ương Ương bắt đầu đưa ra cầu: "Con không cho phép các người lấy đồ của con đưa cho Thẩm Hạ."

"Được, , ." Họ về phía tôi, miễn cưỡng : "Trong nhà còn một phòng cho người giúp việc đang trống, tạm thời con ở đó nhé."

Một lần nữa, Tống Ương Ương lộ ra nụ đắc ý.

Phòng người giúp việc à, thực ra tôi không phản đối việc ở đó. Từ khi tôi có ý thức, tôi đều phải sống chen chúc với người khác. Phòng người giúp việc của nhà họ Tống, ít ra cũng là một phòng riêng.

Nhưng tại sao chuyện gì cũng phải theo ý Tống Ương Ương chứ?

Tôi lặng lẽ ném hết đồ đạc trong phòng của Tống Ương Ương ra ngoài.

"Cô đang !"

"Đó là phòng của Ương Ương!"

Người nhà họ Tống thấy cảnh này, tức đến đỏ mặt.

"Tống Ương Ương đúng, đồ của mình không thể nhường cho người khác." Tôi chậm rãi : "Nếu tôi nhớ không nhầm, căn phòng này ban đầu là của tôi. Sau khi tôi mất tích, các người mới để ta ở ddây. Giờ tôi đã về, vật về chủ cũ, có vấn đề gì không?"

"Nhưng mà. . ."

"Nhưng mà gì chứ, tôi đâu có đòi phòng tập đàn, phòng tập múa của ta, chỉ lấy lại căn phòng vốn thuộc về mình, có gì sai sao?" Tôi lạnh lùng người nhà họ Tống: "Cha mẹ không đến mức thiên vị đến thế chứ. Cho phép Tống Ương Ương không nhường phòng, lại không cho phép tôi sao?"

Cha Tống mẹ Tống không nên lời.

Thấy Tống Ương Ương lại sắp khóc lóc om sòm, tôi thấy ồn ào, đóng sầm cửa lại.

Việc an ủi Tống Ương Ương là chuyện của họ, không liên quan gì đến tôi.

Tống Ương Ương rất nhanh đã họ dỗ dành.

Nghe , người nhà họ Tống đã cho Tống Ương Ương một căn biệt thự để bồi thường, ta vui vẻ chuyển đến đó.

Chỉ vài ngày sau, Tống Úc đang công tác ở nước ngoài cũng về, ta từng là trai của tôi.

Nhưng giờ đây, trong mắt ta chỉ có một em là Tống Ương Ương.

Vừa về đến nhà, Tống Úc đã đến tìm tôi tính sổ.

9

Tống Ương Ương vừa thấy Tống Úc lập tức nhào vào lòng ta: "Anh trai, cuối cùng cũng về rồi."

Tống Úc thấy gương mặt còn chưa hết sưng của ta, rất xót xa.

Anh ta an ủi Tống Ương Ương một hồi rồi hung hăng giật đũa của tôi, lại đập mạnh cái bát tôi đang cầm xuống bàn: "Thẩm Hạ, đánh Ương Ương thành ra thế này rồi, vẫn còn mặt mũi ngồi đây ăn cơm sao?"

Cha Tống mẹ Tống đứng , không có ý định lên tiếng bênh vực tôi. Có vẻ như họ vẫn còn ấm ức chuyện tôi tay đánh Tống Ương Ương.

"Anh đúng."

Tôi lật tung cả bàn.

Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên, Tống Úc không kịp tránh, canh cháo đổ hết lên người ta.

"Thẩm Hạ, con lại cái gì ?"

Người nhà họ Tống gầm lên giận dữ.

"Tôi đã đánh Tống Ương Ương, tôi không xứng đáng ăn cơm. Các người dung túng cho Tống Ương Ương đánh tôi đến nỗi khắp người đầy thương tích, các người cũng không xứng đáng ăn cơm." Tôi khẽ nhếch mép: "Đã như thì tất cả chúng ta đều không xứng đáng ăn cơm, cứ đói c.h.ế.t đi, có vấn đề gì không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...