Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 5

"Chúng ta là cha mẹ của con, sao con dám ?"

Tôi nhún vai: "Thế dù tôi là con của hai người, không phải hai người vẫn bao che để Tống Ương Ương bắt nạt tôi đó sao?"

Tôi vén áo lên, để lộ những vết sẹo cũ kỹ trên người.

"Các người chịu không nổi rồi sao? Hơn hai năm qua, tôi đã sống như thế đấy. Thực sự rất đau đớn." Tôi cha Tống mẹ Tống bằng ánh mắt lạnh lùng: "Giờ các người đã cảm nhận chưa?"

Vậy nên tại sao, chỉ vì thể diện của họ mà tôi phải bỏ qua cho Tống Ương Ương?

Thể diện của họ chẳng đáng một xu.

Họ tưởng rằng họ là cha mẹ tôi, nên có thể thay tôi tha thứ cho những tổn thương mà Tống Ương Ương ra cho tôi sao?

Mơ đi.

Từ khi nhận ra họ không thể đòi lại công bằng cho tôi, tôi đã không còn coi họ là cha mẹ nữa.

Việc trả thù, để tôi tự lo liệu .

Lý do tôi vẫn gọi họ là cha mẹ, là vì cái danh nhà họ Tống thật sự rất có ích.

Tống Ương Ương dám bắt nạt tôi một cách không kiêng nể gì là vì ta dựa vào việc tôi là một đứa trẻ mồ côi, không ai chống lưng cho tôi cả.

Nhưng khi tôi nhận về nhà thì khác, hầu như không ai dám đắc tội với nhà họ Tống.

Cho dù thật sự có kẻ không biết điều, tiếp tục nhắm vào tôi, tôi cũng có thể phản kháng mà không cần e ngại gì, khiến những kẻ bắt nạt tôi phải trả giá thích đáng.

Nhà họ Tống sẽ chống lưng cho tôi.

Sau khi thấy những vết thương trên người tôi, cha Tống mẹ Tống đã nhận ra sự quá đáng của mình.

Là cha mẹ tôi, không giúp tôi cũng , lại quay sang giúp cho Tống Ương Ương, cũng khó trách tôi lại phát điên như .

Hai người họ im lặng một cách ăn ý, không còn chất vấn tôi nữa.

Tống Ương Ương không hiểu nổi: "Cha mẹ, Thẩm Hạ đánh hai người thành ra như rồi, cha mẹ cứ để sao? Cô ta là con của hai người, các người dạy dỗ ta là chuyện đương nhiên, sao hai người không đánh ta một trận cho con?"

"Đủ rồi, cha mẹ thật sự đã nuông chiều con quá mức rồi. Hôm nay cha mẹ phải chịu cực như này còn không phải do những chuyện tốt con ra sao."

Lần đầu tiên, mẹ Tống nổi giận với Tống Ương Ương.

Hơn nữa, bà ta đánh lại tôi sao?

Tống Ương Ương không thể tin nổi, nước mắt lưng tròng: "Mẹ, mẹ quát con ư?"

Trái tim mẹ Tống lập tức mềm nhũn: "Con đừng khóc, mẹ chỉ là. . ."

Chưa đợi mẹ Tống gì, Tống Ương Ương đã bưng mặt chạy đi.

Cha Tống đau lòng lắm: "Con bé bị chúng ta nuông chiều mới thành ra thế, chúng ta cũng có trách nhiệm. Bà nhẹ nhàng với nó là rồi, sao lại quát nó gì?"

Hai người lần lượt đuổi theo.

Lúc này tôi đã hiểu rõ, với những bậc cha mẹ như , tôi không thể trông mong họ sẽ đòi lại công bằng cho những oan ức mà tôi đã từng phải chịu đựng.

Không sao, tôi có thể tự !

8

Dù sao tôi cũng là cốt nhục của nhà họ Tống, những năm qua lại chịu nhiều khổ cực bên ngoài.

Mặc dù quá trình đoàn tụ của tôi với gia đình họ Tống có đôi chút trắc trở, cuối cùng tôi vẫn họ nhận về.

Tôi không đồng ý đổi tên, vẫn gọi là Thẩm Hạ.

Theo tôi, họ chưa từng coi tôi là con , đổi tên cũng không có nghĩa là tôi đã trở thành người nhà họ Tống.

Chi bằng không đổi còn hơn.

Còn cha Tống mẹ Tống thì không có ý định đưa Tống Ương Ương đi.

Họ : "Hạ Hạ à, những năm con mất tích, cha mẹ đều rất đau khổ. May mà có Ương Ương ở bên cạnh, bọn ta mới vượt qua . Bao nhiêu năm trôi qua, cha mẹ đã coi nó như con ruột, nên bọn ta định tiếp tục nuôi nó bên cạnh. Cha mẹ biết nó đã những chuyện không tốt với con, đó đều là lỗi vì cha mẹ đã nuông chiều nó quá. Con yên tâm, cha mẹ sẽ dạy dỗ nó lại thật tốt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...