Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 4

Cha Tống thì vội vàng bảo hiệu trưởng mau đi tìm bác sĩ.

Sự áy náy họ vừa có vì những lời kể khổ của tôi lập tức biến mất, họ bắt đầu chất vấn tôi.

"Hạ Hạ, cha biết con tức giận vì Ương Ương đánh con thành ra thế này. Nhưng Ương Ương vốn hiền lành, cha đoán là con đã điều gì không tốt, con bé mới dạy dỗ con phải không?"

Mẹ Tống tiếp lời: "Là mẹ của các con, mẹ hy vọng con và Ương Ương có thể sống hòa thuận. Con phải biết trong những ngày con không có ở đây, cũng may nhờ có Ương Ương ở bên, mẹ mới vượt qua nỗi đau. Lát nữa con xin lỗi Ương Ương đi, bắt tay hòa nhé."

Thật buồn .

Con ruột bị con nuôi đánh cả người đầy thương tích, họ không nghĩ đến việc trả thù cho tôi.

Con nuôi bị thương, họ lại không phân biệt phải trái mà bắt đầu chất vấn tôi.

Tống Ương Ương đã ngất đi.

Tôi mấy tay sai của ta: "Các xem, tại sao Tống Ương Ương lại dạy dỗ tôi?"

Tôi đậy cổ tay, cảnh cáo họ.

Họ cũng nhận ra rồi. Tôi còn điên hơn cả Tống Ương Ương.

Trước mặt cha Tống mẹ Tống, Tống Ương Ương còn giả vờ con ngoan. Còn tôi, chỉ cần không hợp ý là đánh luôn, hoàn toàn không e ngại sự có mặt của cha Tống mẹ Tống.

Họ sợ rơi vào cảnh như Tống Ương Ương, không dám giấu giếm chút nào.

Họ thú nhận, Tống Ương Ương dạy dỗ tôi nhiều năm như , đơn thuần chỉ vì hôn phu của ta là Chu Lễ tôi xinh đẹp, ta ghen tuông.

"Chỉ vì chuyện này sao?"

Mẹ Tống trợn tròn mắt.

Tôi hỏi cha Tống mẹ Tống: "Hai người vẫn cho rằng đó là lỗi của con sao?"

Cha Tống mẹ Tống quay mặt đi, không tôi.

Lúc này, Tống Ương Ương từ từ tỉnh lại, mở miệng chửi tôi: "Thẩm Hạ, mày là đồ tiện. . ."

"Bốp! Bốp!"

Tôi lại tát ta thêm hai cái.

"Đủ rồi!"

Cha Tống ngăn tôi lại.

Tôi quay sang ông ta: "Đến nước này rồi, mọi người vẫn muốn ngăn con dạy dỗ ta sao?"

"Thẩm Hạ, con nên biết điểm dừng."

"Lúc đầu khi các người nghe Tống Ương Ương bị con bắt nạt, các người đâu có con nên biết chừng mực."

Cha Tống mẹ Tống thở dài: "Con bé bị bọn ta nuông chiều quá. Nếu muốn trách thì cứ trách bọn ta. Lỗi là ở bọn ta, cha mẹ mà không dạy dỗ Ương Ương cho tốt."

Tôi gật đầu: "Hai người đúng."

Tôi quay tay lại, tát luôn cả cha và mẹ Tống mỗi người một cái.

Cha Tống mẹ Tống sững sờ: "Thẩm Hạ, con đang !"

7

Tôi không gì, chỉ áp dụng toàn bộ những gì Tống Ương Ương đã với tôi lên hai người họ.

Tôi túm tóc cha Tống mẹ Tống, giật đến rụng cả một nắm lớn, tát cho mặt họ sưng vù lên, dùng gậy bóng chày quất cho thân thể họ đầy những vết đỏ, xé rách cả quần áo của họ.

Cha Tống mẹ Tống đau đến mức lăn lộn dưới đất, không còn chút vẻ đường hoàng hay cao ngạo như lúc nãy nữa.

Trông họ lúc này thật thảm .

Dù sao tôi cũng lớn lên từ nhi viện, nên rất rành những chiêu trò có thể khống chế người khác nhanh nhất.

Cha Tống mẹ Tống vốn luôn sống sung túc, lại không tập luyện gì.

Đối mặt với tôi, họ chẳng có chút sức phản kháng nào.

Điều bất ngờ là tóc trên đầu cha Tống lại là tóc giả.

Tôi khẽ giật một cái là nó đã rụng xuống, giờ đầu ông ta trọc lóc, trông như quả bóng đèn, có phần buồn .

Tôi họ, tự nhiên thấy thiếu một thứ gì đó.

Nghĩ ra rồi, tôi xách cả thùng nước bẩn bên chân lên, hắt hết vào người họ.

Vậy mới đúng vị, Tống Ương Ương thường bắt nạt tôi như thế đấy.

Trong lúc đó, tôi cũng không quên tấn công Tống Ương Ương. Còn mấy tên tay chân của Tống Ương Ương thì thừa cơ chạy mất.

Cha Tống mẹ Tống trông thật chật vật, họ hét lên chất vấn tôi: "Thẩm Hạ, con điên rồi à? Con có biết mình đang gì không?"

"Tôi biết chứ, không phải mấy người bảo tôi đừng trách Tống Ương Ương sao? Muốn trách thì trách các người, tôi đang đúng như đấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...