Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 11

Hôm đó người nhà họ Tống đều có mặt.

Tống Ương Ương cầm lấy bưu phẩm từ đại học Thanh Hoa: "Chắc chắn là của con rồi, lát nữa con phải chụp ảnh đăng lên vòng bè mới ." Cô ta lại khinh bỉ liếc tôi: "Thẩm Hạ, không phải cha mẹ định cho chị đi du học sao? Sao chị vẫn còn điền nguyện vọng vào mấy trường cao đẳng tầm thường ?"

Sau khi châm chọc tôi một hồi, ta vui vẻ tiếp tục mở thư.

Khi thấy tên trên đó, ta sững người.

Tôi bước đến trước mặt Tống Ương Ương: "Giấy báo trúng tuyển của tôi đẹp không?"

Cô ta không dám tin: "Chắc là trường nhầm rồi, trên này đáng lẽ phải là tên tôi, sao lại là tên của ?"

"À, quên cho biết, tôi tuyển thẳng, nghỉ thi đại học cũng không sao."

"Cái gì!" Tống Ương Ương kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhận ra một vấn đề: "Vậy giấy báo trúng tuyển của tôi đâu?"

Tôi nhặt bưu phẩm từ trường cao đẳng mà ta khinh thường: "Không phải còn một cái này sao?"

Cô ta lắc đầu: "Không thể nào, tôi thi rất tốt, lại còn cộng điểm, điền nguyện vọng vào Thanh Hoa, sao giấy báo trúng tuyển đó có thể là của tôi chứ?"

Tôi chậm rãi mở thư, đặt giấy báo trúng tuyển đó trước mặt ta: "Nhưng trên này viết đúng tên mà."

"Không thể nào." Cha Tống nhíu mày: "Chắc chắn có chỗ nào nhầm lẫn rồi."

"Con bé Ương Ương nhà ta xuất sắc như , dù không Thanh Hoa nhận cũng không thể vào cái trường rác rưởi đó."

Cuối cùng, Tống Úc là người đầu tiên phản ứng lại, ta tôi: "Là , đúng không? Là lén thay đổi nguyện vọng của Ương Ương?"

"Anh đừng có vu oan cho tôi."

Đương nhiên tôi sẽ không thừa nhận rồi.

"Cô dám thề không? Nếu chuyện này, cả nhà sẽ chết."

Tôi có gì mà không dám. Tôi chậm rãi giơ ba ngón tay lên: "Nếu tôi lén sửa đơn nguyện vọng của Tống Ương Ương, cả nhà tôi sẽ c.h.ế.t không yên lành." Tôi như không Tống Úc: "Anh hài lòng chưa?"

Tống Úc chậm chạp nhận ra rằng người nhà của tôi chính là người nhà của ta.

Anh ta nghiến răng ken két: "Cô giỡn tôi!"

Tôi bộ vô tội: "Chẳng phải bảo tôi thề sao? Tôi đã ngoan ngoãn theo, có gì sai sao? Anh trai à, cố khó tôi phải không?"

Mặt Tống Úc tái xanh vì tức giận.

Trong khi đó, cha mẹ Tống đã bắt đầu trách mắng tôi:

"Thẩm Hạ, con có thực sự là con của bọn ta không? Sao con lại độc ác đến thế?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Câu đó đáng lẽ phải là tôi hỏi các người mới phải. Tôi có thực sự là con của các người không? Tôi bị Tống Ương Ương hạ độc, không thể tham gia kỳ thi đại học, các người chẳng trách cứ ta lấy một câu. Giờ đơn nguyện vọng của ta bị sửa, các người lại biết nổi giận với tôi."

"Mày sao có thể so với Ương Ương ?" Cuối cùng mẹ Tống cũng ra lời thật lòng.

Có lẽ vì tôi chẳng còn kỳ vọng gì vào nhà họ Tống nữa, nên khi bà ta ra câu đó, tôi cũng chẳng thấy khó chịu gì.

Cha Tống chỉ ra cửa: "Thẩm Hạ, tao nhịn mày đã lâu rồi, hôm nay mày cút khỏi cái nhà này đi, đừng bao giờ quay lại nữa."

Người nhà họ Tống thậm chí không cho tôi thu dọn hành lý đã đuổi tôi ra khỏi nhà.

Đúng lúc, tôi đã vượt qua nửa học kỳ cuối của năm ba trung học một cách ổn thỏa, đã thi đỗ vào trường đại học mơ ước, không còn phải dựa dẫm vào nhà họ Tống nữa, dọn ra ngoài ở cũng chẳng sao.

Chỉ là, cánh cửa lớn đóng sầm lại một cách vô , trong lòng tôi hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm thấy châm chọc.

Bọn bọn họ sẽ bênh vực cho người thân bị oan ức, chỉ có điều người thân đó không phải là tôi.

14

Bốn năm đã trôi qua trong chớp mắt.

Tôi là cổ đông lớn nhất của công ty Tinh Hải.

Từ một phương diện khác, đây cũng là công ty của tôi.

Tôi vừa học vừa quản lý công ty, quen và tiếp quản một số mảng kinh doanh.

Lý Cố cũng không tôi thất vọng, dưới sự lãnh đạo của ấy, công ty phát triển nhanh chóng, danh tiếng của Tinh Hải cũng dần dần vang xa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...