Thiên Kim Thật Vả [...] – Chương 10

 

Tống Ương Ương càng trở nên an phận. Cô ta biết tôi là người không theo lẽ thường, ta vu khống tôi xấu xa, tôi sẽ cho ta thấy thế nào là xấu xa thật sự, hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng và thể diện. Đến cuối cùng, người xui xẻo lại chính là ta.

Nhưng tôi biết, ta sẽ không dừng lại ở đó.

Quả nhiên, vào ngày thi đại học, Tống Ương Ương đã hành .

12

Sáng hôm đó, Tống Ương Ương bỏ thuốc ngủ vào ly sữa của tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối rồi, ngày thi đại học đầu tiên cũng đã kết thúc. Sau khi nhà họ Tống biết chuyện này, bọn họ đồng loạt lên tiếng bào chữa cho ta:

"Con đừng trách Ương Ương. Nó cũng chỉ vì quá thương chúng ta, lo lắng con ở lại trong nước sẽ cướp đi thương của chúng ta dành cho nó nên mới thôi."

"Hạ Hạ à, con là con nhà họ Tống, không cần dùng kỳ thi đại học để thay đổi vận mệnh đâu."

"Chúng ta có thể gửi con ra nước ngoài du học."

Có lẽ sợ tôi nổi nóng thủ nên bên cạnh họ có hai vệ sĩ đi theo.

Họ không biết tôi đã tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa. Tôi biết rõ Tống Ương Ương vẫn luôn không muốn thấy tôi sung sướng, sợ ta đám nên chuyện tôi tuyển thẳng vẫn nhà trường giữ kín.

"Được thôi, tôi tha thứ cho ta."

Tôi tha thứ quá dễ dàng khiến người nhà họ Tống có chút ngỡ ngàng: "Con thật sự tha thứ cho Ương Ương sao?"

Tôi gật đầu: "Nhưng các người phải bồi thường cho tôi một nghìn vạn."

Tống Úc bất mãn: "Một nghìn vạn, điên rồi sao?"

Tống Ương Ương cũng lên tiếng: "Thẩm Hạ, chị đừng có voi đòi Hai Bà Trưng. Cha mẹ đã sắp xếp đường lui cho chị rồi, chị còn muốn nhiều tiền như để gì?"

Tôi lạnh: "Nếu không nhầm, thời gian trước cha mẹ mua cho của một căn biệt thự trị giá năm nghìn vạn, còn mua cho Tống Ương Ương một viên kim cương trị giá hai nghìn vạn quà tròn mười tám tuổi."

Còn tôi thì sao? Chẳng có gì cả.

Thỉnh thoảng mẹ Tống có dẫn tôi đi dự một số buổi tiệc, trang điểm cho tôi rất lộng lẫy. Những đồ trang sức đó đều là bà ta cho tôi mượn, bà ta rộng rãi tặng cho Tống Ương Ương rất nhiều đồ trang sức quý giá, chưa từng nghĩ đến việc sắm cho tôi một món nào.

Nói cho cùng, cha mẹ Tống chưa bao giờ xem tôi là con ruột, cũng không muốn tiêu nhiều tiền cho tôi.

Tôi hai người họ: "Các người có thể yên tâm thoải mái nhận những thứ kia, sao tôi lại không xứng nhận? Có phải vì tôi không mặt dày như các người không?"

Tống Úc và Tống Ương Ương đều lộ vẻ ngượng ngùng.

Chuyện này vốn nhà họ Tống không có lý, cuối cùng bọn họ đưa cho tôi một nghìn vạn coi như tiền bồi thường.

Nhận số tiền này, việc đầu tiên tôi là đầu tư vào một công ty sắp sản, trở thành cổ đông lớn của công ty này.

Công ty này tên là Tinh Hải.

Tổng giám đốc Lý Cố vô cùng cảm kích: "Cô Thẩm, cảm ơn đã tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ phát triển công ty lớn mạnh, để khoản đầu tư của sinh lợi."

"Cố gắng lên!"

Tôi biết ấy nhất định sẽ thành công.

Lý Cố là phản diện lớn nhất trong truyện, là người có cả năng lực lẫn tham vọng, cũng là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi hào quang nữ chính của Tống Ương Ương.

Trong truyện, công ty của ấy nhà họ Tống đầu tư góp vốn. Cô ấy vừa mới ra thành tích không lâu, thành quả đã bị người nhà họ Tống chiếm đoạt, còn ấy thì bị bọn họ đá khỏi hội đồng quản trị công ty.

Lý Cố tức giận bỏ sang nước ngoài, sau khi đông sơn tái khởi mới quay về nước, đấu với nhà họ Tống ngang tài ngang sức. Cuối cùng nhà họ Tống và nhà họ Chu liên kết lại, mới chật vật thắng ấy trong cuộc chiến thương trường, về sau Lý Cố uất ức mà chết.

Nhờ hiệu ứng cánh bướm của tôi, kết cục của tôi và ấy sẽ khác.

13

Giấy báo trúng tuyển của tôi và Tống Ương Ương gửi đến cùng lúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...