Lần này, lớp trưởng liên hệ một khu nghỉ dưỡng gần núi, nơi đây có lá phong đỏ phủ kín khắp rừng, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong sảnh khách sạn còn nuôi vài con sóc.
Giang Thanh Nhã vốn thích vật nhỏ, nên kéo Trần Cảnh Xuyên lên núi nhặt quả thông.
Nhưng khi họ quay lại, cả hai đều tỏ ra xa cách, chẳng thèm chuyện với nhau.
Tôi tò mò tiến tới hỏi Kỳ Khang:
“Này, vừa rồi cũng lên núi mà, họ sao thế? Cãi nhau à?”
Ai ngờ, Kỳ Khang lại đẩy tôi một cái, thái độ khó chịu.
“Đứng gần thế gì? Tôi quen lắm à?”
Giọng to, thái độ thì thô lỗ, khiến mọi người xung quanh đều quay lại .
Kỳ Khang liếc tôi lạnh lùng, sau đó bước đến chỗ Giang Thanh Nhã.
“Thanh Nhã, tôi có chuyện muốn với cậu.”
Nói xong, ta kéo Giang Thanh Nhã đi mất.
18
Từ hôm đó, Kỳ Khang thay đổi hoàn toàn, tỏ ra ân cần với Giang Thanh Nhã, thậm chí còn công khai tuyên bố sẽ theo đuổi ta.
Trần Cảnh Xuyên tất nhiên không cam lòng, với gia thế của Kỳ Khang, ta chẳng thể gì.
Vì có Kỳ Khang, xung quanh Giang Thanh Nhã lại tụ tập một đám nữ sinh khác, ai cũng tâng bốc ta.
Giang Thanh Nhã bắt đầu đắc ý, thậm chí vài lần dẫn Kỳ Khang về nhà dùng bữa.
Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng về Kỳ Khang.
Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là sinh nhật của Giang Thanh Nhã.
Gia đình tổ chức một buổi tiệc lớn tại khách sạn, ý định ban đầu là giới thiệu tôi với các họ hàng, bè.
Nhưng sau khi gia đình Kỳ Khang xuất hiện, toàn bộ sự ý đều dồn hết về phía Giang Thanh Nhã.
Tôi ngồi bên cạnh ăn bánh, mọi người vây quanh ta, còn bố tôi thì mặt mày rạng rỡ, đầy tự hào.
“Hoa Vũ Linh, gà rừng mãi cũng chỉ là gà rừng. Có bay lên cành cao thì cũng không thành phượng hoàng .”
Giang Thanh Nhã bước đến bên tôi, đưa cho tôi một ly rượu.
“Cậu không phải thích Trần Cảnh Xuyên sao? Tôi nhường cho cậu đấy. Kỳ Khang tốt hơn Trần Cảnh Xuyên gấp trăm lần, mà ấy cũng chẳng bao giờ để mắt tới cậu đâu.”
Tôi cảm thấy cạn lời. Não bổ là một loại bệnh, cần phải chữa trị.
Tôi đến đây để học, hoàn toàn không hứng thú với đàn ông.
Giang Thanh Nhã vừa rời đi không lâu, Kỳ Khang lại tới.
Anh ta kéo tôi vào góc phòng, khuôn mặt đầy đau khổ.
“Hoa Vũ Linh, giúp tôi với. Tôi biết cậu có cách mà.”
Tôi hơi bất ngờ. Không hổ danh là thiên sinh cổ thể, ta có thể dùng ý chí để tạm thời áp chế con cổ trong cơ thể mình.
Đúng , Kỳ Khang đã trúng cổ.
Giang Thanh Nhã và Trần Cảnh Xuyên bị người khác hạ cổ.
Hôm đó trên núi không biết đã xảy ra chuyện gì, cổ từ cơ thể Trần Cảnh Xuyên thoát ra, chui vào người Kỳ Khang.
Người có thiên sinh cổ thể vốn có sức hút chí mạng với cổ trùng.
Kỳ Khang lại không giống tôi, cơ thể không có bản mệnh cổ mạnh mẽ, nên rất dễ bị cổ trùng xâm nhập.
“Tại sao tôi phải giúp ? Anh có gì để trao đổi?”
Tôi giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ chạm nhau xoa xoa, rồi giơ một ngón tay lên.
Người giàu như ta, một triệu chắc không thành vấn đề nhỉ?
Kỳ Khang lập tức nắm lấy tay tôi, gật đầu như điên.
“Được, mười triệu.”
Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt tay ta.
“Vậy còn chờ gì nữa, tôi giúp ngay đây!”
19
Tôi bảo Kỳ Khang dẫn Giang Thanh Nhã lên phòng trên lầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, mặt Giang Thanh Nhã đầy vẻ ngượng ngùng.
“Có phải hơi gấp không?”
Tôi từ sau rèm cửa bước ra, lắc đầu.
“Muộn là không kịp đâu. Số tiền lớn như , không biết trong một ngày có chuyển hết không.”
Tôi lấy dây trói Giang Thanh Nhã lại, trong khi Kỳ Khang đứng bên cạnh gãi đầu.
“Tiếp theo phải gì?”
Giang Thanh Nhã bắt đầu hét lên.
“Hoa Vũ Linh, định gì? Cô muốn tôi đến mức nào mới thấy đủ? Cô đúng là ác quỷ!”
Cô ta bắt đầu gào lên điên loạn.
Tôi rất muốn bịt miệng ta lại, tiếc là chưa đến lúc.
Tôi dùng dao rạch một đường trên ngón tay, lấy máu bôi lên trán Kỳ Khang, rồi in dấu ngón tay lên môi ta.
Tôi lẩm nhẩm niệm , vẻ mặt đầy thành kính.
Kỳ Khang ngây người tôi, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Anh ta nuốt khan, cổ họng di chuyển.
“Hoa Vũ Linh, tôi… tôi… ọe—”
Kỳ Khang ôm lấy cổ mình, vẻ mặt hoảng loạn, quay sang một bên nôn mửa.
Tôi nhanh chóng bịt miệng ta lại.
Chỉ một lát sau, một con côn trùng trắng muốt, béo múp chui ra từ miệng Kỳ Khang, bò lên lòng bàn tay tôi.
Tôi tương tự với Giang Thanh Nhã, lấy con côn trùng trong cơ thể ta ra ngoài.
Hai con trùng quấn lấy nhau trong tay tôi, rồi hóa thành một vũng mủ nhầy, thẩm thấu vào da tôi và biến mất hoàn toàn.
Kỳ Khang và Giang Thanh Nhã đều trố mắt , ngơ ngác không nên lời.
Tôi bước tới, nắm lấy cằm Giang Thanh Nhã.
“Nói đi, ai đã giúp hạ cổ?”
Giang Thanh Nhã lắc đầu điên cuồng, cố vùng ra khỏi tay tôi.
“Tôi không biết đang gì. Tôi không biết!”
Tôi búng ngón tay một cái, Mao Mao từ ống tay áo bò ra, trèo lên tay tôi, giơ hai chân trước hướng về phía Giang Thanh Nhã.
“Nếu không , tôi sẽ để nó bò vào miệng .”
Nhìn con nhện đen khổng lồ trước mặt, cuối cùng Giang Thanh Nhã cũng sụp đổ, khóc lóc kể hết sự thật.
Cô ta cây táo ở sân sau nhà có ma lực kỳ diệu. Bất cứ điều ước nào ta với cây đều thành sự thật.
Kỳ Khang kinh ngạc.
“Hoa Vũ Linh, đó là gì? Cây tinh à?”
Tôi lườm ta một cái.
“Anh có biết khoa học là gì không? Làm gì có tinh trên đời?”
Kỳ Khang: “…”
20
Khi chúng tôi quay lại sảnh tiệc dưới lầu, bố Kỳ Khang và bố tôi đang chuyện với nhau, tay cầm ly rượu, vẻ mặt rạng rỡ.
“Hôm nay là sinh nhật Thanh Nhã, cũng là một ngày đặc biệt. Thanh Nhã là một rất tốt, tôi xin tuyên bố—”
Kỳ Khang hít sâu một hơi, lao xuống cầu thang như Spider-Man, nhảy qua mấy bậc liền.
Anh ta lao lên sân khấu, giật lấy micro từ tay bố mình.
“Tôi tuyên bố, tôi sẽ đính hôn với Hoa Vũ Linh!”
Tôi: “?”
Kỳ Khang nháy mắt với tôi, cầm micro bịa ra một câu chuyện lộn xộn.
Ý ta là chúng tôi vừa là học, vừa là người , hai gia đình môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Kỳ Khang kéo bố ta xuống khỏi sân khấu, thì thầm vài câu, sau đó tiến về phía tôi.
“Hoa Vũ Linh, trước đây tôi ngu ngốc, ép bố tôi phải kết thông gia với nhà họ Giang. Người lớn hai nhà đều đã đồng ý. Giờ tôi không còn cách nào khác. Cô có thể giúp tôi chống đỡ thế này không?”
Tôi nhíu mày, chuẩn bị lên tiếng thì…
Kỳ Khang nắm lấy vai tôi.
“Tôi sẽ trả thêm tiền.”
Ngay lập tức, tôi nở nụ rạng rỡ.
“Chuyện nhỏ thôi, đều là học cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên .”
Giang Thanh Nhã mặt méo mó, ánh mắt điên cuồng, xách váy chạy thẳng ra khỏi sảnh tiệc.
Tôi biết ta đang muốn quay về nhà để tìm cây táo kia, như thể coi đó là hy vọng cuối cùng.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Vừa ra đến cửa, tôi thấy trai và chị dâu đang đứng đó, hai người có vẻ đang cãi nhau.
Thấy tôi chạy ra, chị dâu mắt đỏ hoe bước tới hỏi:
“Sao thế, có chuyện gì à?”
“Tôi có việc gấp, phải về nhà ngay.”
Chị dâu gật đầu.
“Tôi cũng không muốn ở lại đây nữa. Để tôi đưa em về.”
“Quý Uyển,” trai tôi thở dài, “thôi rồi, để đưa cả hai về.”
21
Anh trai lái xe, tôi và chị dâu ngồi ở ghế sau.
Không kìm nén , chị dâu bỗng ôm mặt bật khóc.
Anh trai khổ, giải thích với tôi:
“Vũ Linh, lần này… bọn lại không giữ đứa trẻ.”
Chị dâu khựng lại, cúi mặt xuống đầu gối, khóc không thành tiếng.
Mắt trai cũng đỏ lên.
Họ kết hôn sáu năm, chị dâu đã 33 tuổi, liên tiếp sảy thai bốn lần.
Lần này, cả hai còn không dám chuyện mang thai, ngày nào cũng chạy tới bệnh viện, mà mới hơn ba tháng, đứa bé lại không giữ .
Tôi sững sờ.
Trước đây tôi từng nghi ngờ chị dâu là người hạ cổ, giờ xem ra chị ấy cũng là nạn nhân.
Rốt cuộc chị dâu đã trúng loại cổ nào, cần phải dẫn cổ trùng ra mới biết .
Tôi nắm tay chị dâu.
“Có người đang chị, tôi sẽ giúp chị tìm ra kẻ đó.”
Chị dâu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ tôi, rõ ràng không hiểu tôi đang gì.
Tôi cũng không vội giải thích.
Về đến nhà, tôi dẫn họ ra sân sau.
Giang Thanh Nhã đúng như tôi đoán, đang đứng dưới cây táo, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm.
Dì Chu đứng cách đó không xa, cầm một chén yến sào gọi Giang Thanh Nhã đến ăn.
Cạnh đó, có một người vườn đang nhổ cỏ, và một người giúp việc khác đang quét lá.
Ba người, ai cũng đáng nghi.
“Giang Thanh Nhã, để tôi đoán xem cậu ước điều gì. Muốn tôi biến mất? Muốn Kỳ Khang lại cậu?”
Tôi bước từng bước tới gần ta.
“Có phải thấy rất thần kỳ không? Trên đời này thật sự có cây nguyện ước sao? Cậu muốn Trần Cảnh Xuyên thích cậu, ta liền thích cậu. Muốn Kỳ Khang cậu, ta lập tức muốn ở bên cậu. Thậm chí cậu muốn chị dâu mất đứa con, chị ấy đã sảy thai liên tiếp bốn lần?”
“Vũ Linh, em bậy cái gì !”
Anh trai tôi tái mặt đứng bên cạnh, chị dâu níu lấy tay , mặt đầy kinh ngạc.
Giang Thanh Nhã lạnh một tiếng.
“Hoa Vũ Linh, điên rồi à? Tôi hoàn toàn không hiểu đang gì.”
“Không hiểu cũng không sao. Chỉ cần mở mắt ra mà là .”
Tôi giơ tay lên, kết một thủ ấn.
“Dù là ai đã hạ loại cổ độc ác này, đều phải trả giá cho hành của mình.”
Bạn thấy sao?