12
Nghĩ đến việc dạo này Cố Mục Thâm tận tâm tận lực giúp đỡ tôi, biểu hiện rất tốt, thế là tôi lập tức lấy điện thoại ra, nhắn cho ấy: 【Dạo này em rảnh rỗi.】
Cố Mục Thâm trả lời trong vòng một giây: 【Nhận !】
Tiếp theo, điện thoại của quản gia vang lên, ông ấy cúi đầu điện thoại, : "Vậy ngày mai mọi người có tiện đến nhà thăm hỏi không?"
Trong nháy mắt, phòng khách vang lên tiếng hét kinh hỉ của Thẩm Hi.
"Cuối cùng ấy cũng muốn đến tìm con rồi, cuối cùng ấy cũng muốn đến tìm con rồi."
Mẹ tôi cũng kích đến mức nước mắt lưng tròng: "Hi Hi nhà chúng ta giỏi quá, thật là nở mày nở mặt cho nhà họ Thẩm chúng ta."
Ba tôi lập tức gọi điện thoại cho những người tốt, mời họ đến ăn cơm vào ngày mai, để chứng kiến chàng rể tương lai, Thái tử gia nhà họ Cố.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày mai, tôi cảm thấy nhất định sẽ rất thú vị.
Tối hôm đó, Thẩm Hi mời học trong lớp đến nhà ăn cơm, liên tục khoe khoang rằng ngày mai ta sẽ lột xác thành Cố phu nhân, sau này cả nhà họ Cố chẳng phải là của ta sao.
Các học nịnh nọt, tâng bốc, sau này phiền ta chiếu cố nhiều hơn.
Thẩm Hi đương nhiên là không chút do dự đáp ứng, lúc này, ta còn không quên dẫm tôi một cái.
"Phụ nữ chúng ta ấy à, học giỏi đến đâu thì có ích gì? Cuối cùng chẳng phải cũng phải lấy chồng sao? Lấy một người chồng tốt còn hơn tất cả."
Tên chó săn bên cạnh tôi đang gặm cánh gà ở góc phòng, khẩy: "Đúng , lúc trước Thẩm Ân học giỏi như , năm nào cũng nhận học bổng quốc gia, có ích gì? Bây giờ chẳng phải là không tìm việc sao."
"Đúng , các cậu xem, đều họ Thẩm, sao chênh lệch lớn như ? Người thì gả cho Thái tử gia nhà họ Cố, người thì gả cho gã nhà quê."
Tôi nhả xương gà ra, mỉm bọn họ, : "Hình như tôi nhớ các cậu đều nộp CV vào tập đoàn Vân Đường phải không?"
Bọn họ gật đầu, mỉa mai tôi: "Sao, chị cũng muốn vào tập đoàn Vân Đường sao? Kỳ thi viết của công ty bọn họ rất nghiêm ngặt, cho dù chị có thể vượt qua vòng thi viết, đến vòng phỏng vấn, mang cái bụng to như , chẳng lẽ không sợ người khác chê sao?"
Tôi cong môi, nhún vai: "Vậy chúc các may mắn."
Bởi vì tôi tốt nghiệp đại học Vân Đại, nên bộ phận nhân sự đặc biệt tuyển thêm mấy người học cùng trường, rất trùng hợp, trong đó có bọn họ.
Không biết khi thấy người phỏng vấn là tôi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.
Hôm nay, tôi đặc biệt gạt bỏ hết công việc, chỉ ở lì trong phòng khách xem tivi, ngôi nhà tràn ngập không khí vui mừng, mà còn dán chữ "HỶ".
Thẩm Hi vênh váo chỉ tôi: "Lát nữa chị không ra ngoài, mang thai trước khi kết hôn, thật mất mặt cho nhà chúng ta."
Tôi cúi đầu vòng eo A4 của mình, sau đó bụng nhô lên của ta, khẩy.
"Cô chắc chắn không phải đang chính mình sao?"
Thẩm Hi khinh thường : "Chị là cái thá gì, có thể so sánh với tôi sao? Chị tin hay không, chỉ cần một câu của tôi là có thể đuổi chị đi."
Tôi , liếm môi: "Ồ, tôi tin."
Thẩm Hi lúc này mới hài lòng gật đầu: "Vậy còn không mau trốn vào phòng đi, biết đâu tâm trạng tôi tốt, sẽ cho chị ở lại đây, dù sao thì trước đây chị sống như thế nào, trong lòng chị tự rõ."
Ơ...
Cuộc sống của tôi ở nhà họ Cố rất tốt mà, ngoại trừ việc Cố Mục Thâm hơi dính người ra, những chuyện khác đều rất tốt.
Đương nhiên là không vui như ở đây, bởi vì ở đây ngày nào cũng có trò .
Đúng lúc tôi đứng dậy chuẩn bị lấy đồ uống, phía sau vang lên tiếng chế giễu, hóa ra mấy tên chó săn có quan hệ tốt với Thẩm Hi vẫn còn ở đây.
Cửa ra vào xuất hiện một bà bác nhà quê mặc áo khoác bông không vừa vặn, tay xách một chiếc túi vải màu trắng, đến mức nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ.
"Thẩm Ân à, tiền đền bù giải tỏa của nhà máy đã chuyển đến rồi, một triệu ba trăm nghìn tệ đấy, tôi mang đến hết đây, cưới một đứa con thành phố, học đại học, đúng là tốn kém!"
Nói rồi, bà ta mở túi vải ra, bên trong toàn là tờ tiền mệnh giá một trăm tệ màu đỏ.
Bạn thấy sao?