8
Quản gia kiên nhẫn chờ tôi ăn xong, mới hài lòng thu dọn hộp cơm.
Thẩm Hi nãy giờ chờ bên cạnh đến mức không kiên nhẫn nổi, liền lên tiếng: "Cố thiếu gia khi nào rảnh rỗi đến tìm con?"
Ba tôi cũng sốt sắng: "Nếu tiện, chúng tôi cũng có thể đến nhà thăm cậu ấy."
Hừ, thật là nực .
Làm gì có chuyện nhà lại sốt sắng chủ đến nhà trai chứ?
Truyền ra ngoài, chẳng phải là sợ người ta cho sao?
Đương nhiên, ba mẹ tôi sẽ không sợ, bởi vì bọn họ chính là trò !
Quản gia cúi đầu, ẩn ý nhắc nhở: "Chuyện này phải xem bên này có ai bằng lòng hay không."
Đương nhiên là bọn họ nghe không hiểu rồi.
Thẩm Hi vội vàng kích : "Bằng lòng, bên này rất bằng lòng, lúc nào cũng có thể đến, mau đến đây đi!"
Quản gia không đáp lời, mà thở dài một hơi.
Thẩm Hi sốt ruột, truy hỏi ý của quản gia là gì, ba mẹ cũng rối rắm không thôi, còn nhét một bao lì xì lớn, quản gia không thèm liếc một cái.
Tôi khẽ thành tiếng, không nhịn nữa rồi, thật sự quá buồn .
Nhờ phúc của bọn họ, tôi xem một vở kịch hay, tâm trạng tốt lên, liền gỡ bỏ Cố Mục Thâm khỏi danh sách đen.
Rất tốt, Cố Mục Thâm lập tức gọi video đến.
Giọng điệu có chút uất ức mà : "Ân Ân, em đã ba ngày không để ý đến rồi."
Tôi liếm liếm môi, õng ẹo gọi: "Mục Thâm."
Lập tức, Cố Mục Thâm vui vẻ ra mặt.
Hừ, đàn ông, thật dễ dỗ dành!
"Đồ ăn hôm nay tặng, tôi rất hài lòng, quyết định thả ra khỏi danh sách đen ba ngày."
Cố Mục Thâm thuận thế leo lên: "Vậy sẽ tặng mỗi ngày."
Tôi nghiêng đầu, đáng : "Nằm mơ đi!"
Cố Mục Thâm lại bị tôi chọc , điểm của ấy thật thấp, vì , mỗi lần nghe người khác Cố Mục Thâm rất lạnh lùng, tôi đều muốn phản bác.
Bỗng nhiên, Cố Mục Thâm chỉnh trang lại tư thế, nghiêm túc : "Ngày mai, khu phía Tây có một khu đất đưa ra đấu giá, nơi đó dựa núi, gần sông, thích hợp để xây dựng viện dưỡng lão nhất."
Tôi mở máy tính, tìm kiếm một lúc, mắt sáng rực.
"Quả thật là một khu đất tốt, có quá nhiều người tranh giành, giá cả tôi còn thiếu một chút."
Cố Mục Thâm nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Khu đất đó là của em, là của em."
Lời tuy nhẹ nhàng, lại khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.
Kiểu bá đạo tổng tài này là gu của tôi!
9
Cơm mềm có thể ăn cứng, tôi cần biết khoảng cách nằm ở đâu.
Cúp máy, tôi liền liên lạc với bộ phận tài vụ, xem trong công ty còn bao nhiêu tiền mặt, ước tính có thể vay bao nhiêu từ ngân hàng.
Khi nợ ngân hàng mười vạn, là sở hữu của ngân hàng, khi nợ ngân hàng một trăm tỷ, ngân hàng là sở hữu của .
Câu này thật đúng.
Ước tính muốn lấy khu đất đó, tôi thiếu hụt ít nhất mười ba tỷ.
Cho nên, khoảng cách giữa tôi và Cố Mục Thâm bây giờ, đại khái là mười ba tỷ!
Vẫn phải tiếp tục cố gắng!
Cố Mục Thâm lái xe đến đón tôi, tôi không cần, gặp ở cửa buổi đấu giá là rồi, cả hai đều rất bận.
Kết quả ấy xe mới mua rất đẹp, nhất định phải dẫn tôi đi dạo.
Ừm, xe thể thao màu hồng, cộng thêm sticker Chibi Maruko-chan dễ thương, quả thật rất đẹp.
Tôi ngồi ở ghế phụ, tay ôm bó hoa hồng màu hồng.
Cố Mục Thâm bắt đầu nũng: "Ân Ân, khoảng thời gian này em không thèm để ý đến ."
Uất ức đáng thương, giống hệt một chó lớn.
Tôi cầm điện thoại, ôm hoa, bắt đầu selfie, nhún vai: "Không có cách nào, quá hay ghen."
Bình thường, chúng tôi đều gọi ấy là vua dấm chua.
Cố Mục Thâm lập tức nhận lỗi: "Anh đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm!"
Tôi thản nhiên liếc ấy: "Anh tin sao?"
Cố Mục Thâm như một con cáo: "Tin chứ!"
Tôi giơ ngón tay cái lên: "Người tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng lừa gạt."
Bạn thấy sao?