Thiên Kim Thật Quá [...] – Chương 5

6

Ba mẹ đến rồi, đến đón đứa con bảo bối của bọn họ, Thẩm Hi, đứa con đang mang trong mình cốt nhục của Thái tử gia nhà họ Cố.

Thẩm Hi lập tức tỏ vẻ yếu đuối, uất ức : "Ba mẹ, Thẩm Ân bắt nạt con!"

Vừa , ta vừa đưa khuỷu tay ra, trên đó là dấu vết đỏ ửng do tôi véo.

Tôi giải thích: "Ba mẹ, Thẩm Hi tung tin đồn con mang thai ở trường, con kéo ta đi..."

Lời chưa hết, ba tôi đã tức giận cắt ngang: "Thẩm Ân, tại sao con không nghe lời? Đã là đừng chọc Hi Hi không vui!"

Mẹ tôi cũng cau mày trừng mắt tôi: "Đồ vô dụng, nếu sớm biết con như , từ lúc ban đầu đã không sinh ra con."

Một câu , khiến tôi nghẹn họng!

Thẩm Hi đắc ý tôi, ánh mắt tràn đầy thương và khinh thường.

Tôi không giải thích nữa, thân này thật khiến người ta buồn nôn.

Tôi chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này.

Về đến nhà, vừa mở tủ quần áo ra, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, bỗng nhiên đầu óc tôi lóe lên một ý nghĩ.

Lúc đầu, theo bọn họ về đây không phải là muốn có thương của cha mẹ mà mình chưa từng nhận sao? Vậy thì tại sao phải tức giận vì chuyện này?

Chẳng lẽ tôi ghen tị với Thẩm Hi sao?

Tôi lắc đầu, loại người cực phẩm này chỉ bẩn mắt tôi.

Còn loại cha mẹ giả tạo, hám lợi này, tôi cần sao?

Câu trả lời là không cần.

Tốt lắm, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại, cầm quần áo ngủ đi tắm.

Sau khi tắm xong, tôi càng tỉnh táo hơn, không thể bỏ đi như , danh tiếng đã bị bọn họ bôi nhọ thành ra như thế này, nếu tôi thật sự bỏ đi, chẳng phải là chứng minh những gì bọn họ là sự thật sao?

, tôi nhịn không nữa rồi.

Ngôi nhà này đừng hòng yên ổn nữa!

7

Tôi đang đọc sách trong phòng, mẹ tôi liền kích đẩy cửa bước vào.

"Giờ này rồi còn giả vờ đọc sách cái gì, mau xuống đây, nhà họ Cố đến rồi."

Tôi nhướn mày, nhà họ Cố đến mà không chào hỏi tôi trước sao?

Thế là, tôi buông sách xuống, đi xem náo nhiệt.

Người giúp việc trong nhà đứng thành một hàng, cúi đầu chín mươi độ, ba mẹ trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt, lấy lòng, còn Thẩm Hi thì kích đến mức hai má đỏ bừng.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

Cứ tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là quản gia của nhà họ Cố, tôi khá quen thuộc, trước đây từng cãi nhau với Cố Mục Thâm, ông ấy đã lái xe từ xa đến tặng rất nhiều quà.

Quản gia thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên, định mở miệng chuyện, tôi liền đưa ngón trỏ lên môi, tác "suỵt".

Người có thể quản gia trong nhà họ Cố đều không phải là người thường, ánh mắt lập tức chuyển khỏi người tôi.

Thế là, ông ấy bảo trợ lý phía sau đặt hộp cơm tinh xảo trên tay lên bàn.

Quản gia chậm rãi : "Đặc biệt mang đến những món ăn mà ngài thích nhất, mong rằng sau khi dùng xong, tâm trạng ngài sẽ vui vẻ."

Mẹ tôi kích nắm lấy cánh tay Thẩm Hi: "Nhà họ Cố thật chu đáo, Hi Hi, con thật sự rất giỏi!"

Ba tôi cũng hưng phấn xoa tay, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, dường như đã tính toán xem sau khi Thẩm Hi gả vào đó có thể kiếm bao nhiêu tiền.

Thẩm Hi kiêu ngạo ngẩng cằm lên: "Đương nhiên rồi, đêm hôm đó con đã rất cố gắng!"

Lời thô tục này khiến tôi nghe mà cũng thấy ngượng.

Nhưng ba mẹ không những không thấy xấu hổ, ngược lại còn lấy đó vinh dự, nhân cơ hội này, ba tôi còn không quên mắng tôi: "Sao con lại vô dụng như ? Mau học tập chị con đi!"

Tôi lười biếng chống tay lên bàn, nửa nửa không, : "Ừm."

Thẩm Hi ngồi xuống vị trí chủ trì, chỉnh trang lại dung mạo và trang phục rồi mới : "Mở ra đi."

Quản gia không hề đậy, mà tôi.

Tôi khẽ gật đầu, ông ấy mới lần lượt mở hộp cơm ra, khóe miệng tôi lập tức nhếch lên.

Bánh mì nướng bơ, bánh tart không đường, bánh chiffon trà xanh... Cuối cùng còn có một bát canh bồ câu giản dị.

Đây đều là những món tôi thích ăn.

Nụ trên mặt Thẩm Hi lập tức biến mất, đây đều là những món ta không thích ăn.

Mẹ tôi có chút kinh ngạc: "Hi Hi, đây là thế nào?"

Thẩm Hi lộ vẻ lúng túng: "Anh ấy chưa quen con, từ từ tiếp rồi sẽ tốt thôi."

Giỏi lắm, rất biết tự bào chữa.

Ban đầu, ta muốn nghiến răng ăn thử mấy miếng, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không cầm nĩa lên, bởi vì ta sợ dị ứng.

Quản gia không để ý đến ta, mà long trọng giới thiệu cho tôi bát canh bồ câu này, là do dì Cố đích thân hầm sáu tiếng đồng hồ mới chế biến ra, hương vị thơm ngon, đậm đà, là món tôi cực kỳ thích.

Tôi đến mức cong cả mắt: "Vậy con không khách sáo nữa!"

Thật ngon.

A, đã lâu rồi không nếm thử tay nghề của dì Cố, thật nhớ.

Thẩm Hi chán ghét tôi: "Thật sự là chưa thấy qua, đồ của người khác cũng có thể ăn ngon lành như ."

Ba mẹ cũng hùa theo: "Ăn uống chẳng ra sao cả."

Nhưng trước mặt món ngon, tôi hoàn toàn phớt lờ bọn họ.

Khóe miệng quản gia giật giật mấy lần, vẫn cố gắng kìm nén.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...