5
"Tổng giám đốc nữ của tập đoàn Vân Đường có gì đáng để ghen tị chứ? Một người phụ nữ cố gắng như , cuối cùng cũng chẳng phải lấy chồng, theo tôi thấy, chắc chắn ta là một con cóc ghẻ, không có ai thèm lấy, nên mới liều mạng kiếm tiền như ."
Nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi, mà não bộ của Thẩm Hi rõ ràng vẫn chưa phát triển hoàn thiện.
Mấy bên cạnh cũng ùa theo phụ họa, tôi không khỏi cong môi, học vấn thật sự không đại diện cho trí tuệ.
Thẩm Hi tiếp tục phát ngôn thiếu não: "Tôi này, phụ nữ ấy à, điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm một người đàn ông tốt, như mới trọn vẹn."
Nói rồi, ta xoa bụng nhỏ phẳng lì của mình, kiêu ngạo : "Các cậu có biết đứa bé trong bụng tôi là con của ai không? Thái tử gia Kinh Thành, con của Cố Khai, người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố thị mà các cậu tranh nhau muốn vào ."
Lời này vừa ra, cả lớp đều kinh ngạc.
"Thẩm Hi, cậu thật hay giả ?"
Xem ra vẫn có người tỉnh táo, không tin lời ta .
Thẩm Hi ưỡn bụng, khinh bỉ liếc người vừa hỏi: "Đương nhiên là thật rồi."
"Trong mắt các cậu, tập đoàn Cố thị là cao cao tại thượng, không thể với tới, trong mắt tôi, nó rất bình thường, mọi người đều ở trong cùng một giới, thường xuyên tụ tập vui chơi với nhau."
"Các cậu cứ chờ xem, mấy hôm nữa sẽ thấy tin kết hôn của tôi và Thái tử gia, đến lúc đó cho các cậu mở mang tầm mắt."
Lời đã đến mức này rồi, mọi người đương nhiên đều tin, bắt đầu một vòng xu nịnh, tâng bốc.
Tôi mà chỉ muốn .
Thẩm Hi dối cũng thật không sợ bị vạch trần, đừng là một nhà họ Thẩm, cho dù mười nhà họ Thẩm cũng không với tới nhà họ Cố. Nếu ta thật sự có một người nào đó có máu mặt cũng có thể biết, Cố Mục Thâm đã theo đuổi tôi mười năm, đây là bí mật công khai trong giới.
Chẳng lẽ đây là người khác khoác lác, lại vừa hay khoác lác trúng vào lĩnh vực chuyên môn của tôi?
Đúng lúc tôi đang hóng hớt hăng say, bỗng nhiên cửa ra vào vang lên tiếng ồn ào, một người phụ nữ trung niên gào tên tôi!
"Thẩm Ân, con ở đâu? Ta đến thăm cháu trai của ta đây!"
Cái quỷ gì thế này???
Các học trong lớp đều quay đầu tôi, Thẩm Hi với vẻ mặt đắc ý , chỉ tôi, : "Bác , kia là Thẩm Ân."
Bà bác này tôi biết, là người đàn bà chua ngoa, đanh đá nổi tiếng ở làng bên cạnh, con trai bà ta, tên côn đồ trong làng, tôi cũng có ấn tượng, nổi tiếng khắp vùng vì ba lần "vào cung": trộm cắp, sàm sỡ góa phụ, cướp bóc, không chuyện xấu nào không .
Bà bác kích tôi: "Ân Ân, ta tìm con lâu lắm rồi, mau theo ta về nhà, học hành gì, sau này theo ta trồng trọt, mỗi năm có thể kiếm mấy nghìn tệ đấy!"
Trong nháy mắt, cả lớp ồ lên.
Tôi nén giận, xoa xoa thái dương: "Bác , ai với bác là con mang thai?"
Bà bác rất thành thật: "Là một tên Thẩm Hi gọi điện thoại với ta, ta nghe xong liền vội vàng chạy đến đây, mau theo ta về nhà dưỡng thai."
Nói rồi, bà ta đưa tay muốn kéo tôi, tôi vội vàng lùi lại mấy bước, giải thích: "Bác , con không quen con trai bác, cũng không có mang thai!"
Thẩm Hi che miệng khẩy: "Thẩm Ân, lúc trước chị không biết giữ gìn, bây giờ lại thấy khó chịu khi nhà bác nghèo sao? Chị đúng là loại phụ nữ hám lợi, sao có thể hư vinh như chứ?"
Bà bác cũng hùa theo: "Đúng đấy, con , con không thể như , con trai ta tốt lắm, có điểm nào không xứng với con?"
Tôi tức đến bật , gật đầu: "Bác , bác đúng, bác đến tìm cháu trai mà, con cho bác biết nó ở đâu!"
Nói rồi, tôi đi đến trước mặt Thẩm Hi, kéo ta lại, đẩy về phía bà bác.
"Con không mang thai, ta mang thai rồi, bác đưa ta về đi!"
Thẩm Hi đẩy tôi ra, mắng: "Thẩm Ân, chị bị thần kinh à!"
Tôi khoanh tay, lạnh: "Nếu tôi bị thần kinh, tôi đã sớm xé rách miệng rồi, tung tin đồn nhảm khắp nơi, có ý gì hả?"
Thẩm Hi khinh bỉ liếc tôi, khẩy: "Chị có bằng chứng gì tôi tung tin đồn nhảm? Mấy hôm trước, tôi đến bệnh viện khám phụ khoa, cờ gặp chị, chị cũng nôn mửa, chị dám đó không phải là chị sao?"
Tôi nheo mắt lại: "Bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, dám không."
Thẩm Hi vô cùng kiêu ngạo: "Chị là cái thá gì, dựa vào cái gì mà tôi phải đi bệnh viện kiểm tra với chị!"
Tôi tức đến bật : "Được, bây giờ tôi sẽ gọi báo cảnh sát, vu khống!"
Sau đó, tôi bà bác, cảnh cáo: "Bác cũng đừng đi, chúng ta cùng đến đồn cảnh sát."
Nghe đến đồn cảnh sát, bà bác sợ hãi, vội vàng xoay người rời đi, sợ phía sau có người muốn bắt bà ta, con trai bà ta thường xuyên phải vào tù ra tội, nên bà ta rất sợ hãi.
Thẩm Hi thấy bà bác rời đi, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Nhìn thấy tôi thật sự lấy điện thoại ra, ta kiêu ngạo : "Thẩm Ân, chị không thấy bản thân rất buồn sao? Luôn luôn không biết rõ thân phận, địa vị của mình."
"Đừng thấy chúng ta đang đứng cùng nhau, trong mắt tôi, chị chỉ như hạt bụi, tôi là đám mây trên trời, còn chị chỉ là bùn đất bị người ta chà đạp."
Tôi lạnh: "Được, những lời này với cảnh sát ở đồn cảnh sát đi."
Sức lực của ta không bằng tôi, đúng lúc tôi muốn lôi ta đến đồn cảnh sát, cửa ra vào lại vang lên tiếng ồn ào, lại còn là gọi tên tôi!
"Thẩm Ân!"
Bạn thấy sao?