15
Buổi trưa, Cố Mục Thâm ở lại ăn cơm, khiến ba mẹ vui mừng khôn xiết, mẹ tôi đích thân xuống bếp, định nấu cơm, kết quả bị quản gia mời ra ngoài.
"Phu nhân, chúng tôi có mang theo đầu bếp, đều là những món Thẩm Ân tiểu thư quen ăn, ngài ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ."
May mà nhà bếp ở đây đủ rộng, nếu không, mười hai vị đầu bếp này chưa chắc đã vào hết .
Buổi trưa ăn cơm, Cố Mục Thâm liên tục gắp thức ăn cho tôi, ngay cả xương cá cũng gỡ sạch sẽ cho tôi.
Ba tôi nịnh nọt : "Cố tam thiếu, ngài thật tốt với Ân Ân nhà chúng tôi."
Hừ, tôi ngẩng đầu ba tôi, đây là lần đầu tiên ông ấy gọi tôi là Ân Ân.
Cố Mục Thâm có chút đắc ý : "Ừm, Ân Ân từ nhỏ đã chúng tôi cưng chiều, tôi mà đối xử không tốt với con bé, mẹ tôi sẽ không nhận tôi là con trai nữa."
Tuy là giọng điệu , mọi người cũng nghe ra nhà họ Cố coi trọng tôi đến mức nào.
Mẹ tôi dò hỏi: "Cố tam thiếu, sao Cố Khai thiếu gia không đến cùng?"
Cố Mục Thâm múc canh cho tôi, thuận miệng : "Nó đến gì?"
Mẹ tôi vội vàng giải thích: "Đến thăm Hi Hi nhà chúng tôi chứ, Hi Hi nhà chúng tôi ngày nào cũng ở nhà chờ cậu ấy đến."
Cố Mục Thâm không thèm ngẩng đầu lên: "Ồ, thật sao?"
Sau đó, ấy không gì nữa.
Mắt Thẩm Hi sưng húp, sau khi bị nhục lúc đeo vòng tay, ta đã chạy đi khóc một trận, bây giờ lại bị nhục như , hốc mắt lại đỏ hoe, không dám khóc trước mặt Cố Mục Thâm, chỉ đành nhỏ giọng "Con ăn no rồi", liền lên lầu.
Mấy học im lặng ăn cơm bên cạnh, thấy , không nhịn che miệng trộm.
Tuy đều là nịnh nọt Thẩm Hi, bình thường, ta kiêu ngạo, hống hách quen rồi, đối với bọn họ cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, hôm nay, thấy ta phải chịu thiệt, trong lòng bọn họ đều rất hả hê.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, chẳng mấy chốc, Thẩm Hi sẽ trở thành trò trong lớp!
Ăn cơm xong, ba tôi đích thân pha cho Cố Mục Thâm một chén trà ngon cất giữ kỹ, kết quả ấy khẽ nhíu mày: "Trà này là trà cũ năm ngoái, tuy bảo quản rất tốt, vẫn có mùi mốc."
Ba tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Mẹ tôi thì đi cắt một đĩa trái cây, kết quả Cố Mục Thâm dùng nĩa đút cho tôi ăn hết.
Trước khi rời đi, ấy xoa đầu tôi, có chút lưu luyến : "Rảnh rỗi thì nhớ gọi điện thoại cho ."
Tôi , vẫy tay: "Được rồi, đi đi!"
Tiễn Cố Mục Thâm xong, tôi định lên lầu, kết quả mẹ tôi thân thiết nắm lấy tay tôi: "Ân Ân à, con rõ ràng với ba mẹ về chuyện của con và nhà họ Cố đi."
Tôi thuận miệng qua loa: "Quen biết cũng khá lâu rồi, mọi người trong nhà đều rất tốt với con."
Ba tôi kích : "Sao con không sớm?"
Tôi khẩy: "Ba mẹ cũng đâu có hỏi?"
Sắc mặt ba mẹ trắng bệch, quả thật, bọn họ chưa từng hỏi.
Mẹ tôi trách móc: "Vậy thì con cũng phải chứ."
Tôi lạnh một tiếng: "Con rồi, ba mẹ sẽ nghe sao?"
Ba mẹ gật đầu, ân cần : "Đương nhiên rồi, tuy chúng ta không nuôi con khôn lớn, con là khúc ruột của ta, mẹ lúc nào cũng nhớ đến con, thấy con bây giờ giỏi giang như , ba mẹ rất tự hào."
Có lẽ, biến mặt trong Kinh kịch cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi nhàn nhạt : "Vậy lúc trước con con không mang thai, sao ba mẹ lại không tin?"
Trên mặt ba tôi lóe lên vẻ không tự nhiên: "Chuyện đó qua rồi."
Tôi lười so đo với bọn họ, lên lầu ngủ bù!
16
Ngày vui chóng qua, viện dưỡng lão đã khởi công, tôi lại nhắm đến một miếng bánh ngon mới, khách sạn nhân.
Không còn cách nào khác, phải cố gắng kiếm tiền.
Mấy người trong giới đều khó hiểu, tại sao tôi vẫn luôn không đồng ý lời tỏ của Cố Mục Thâm.
Bởi vì tôi không muốn che chở dưới đôi cánh của ấy, mà muốn có đủ tự tin đứng bên cạnh ấy.
Tình ngang tài ngang sức mới thú vị hơn.
Cố Mục Thâm rất hiểu tôi, luôn ủng hộ tôi, lần này, nghe tôi muốn xây dựng khách sạn nhân, ấy lập tức cử đội ngũ thiết kế đến thảo luận hợp tác với tôi.
Anh ấy cũng rất hứng thú với dự án này, ở nước ngoài rất hot, còn ở trong nước, thật sự không có mấy khách sạn nhân nào ra hồn.
Đây có thể coi là lần đầu tiên tôi và ấy hợp tác theo đúng nghĩa.
Cả hai bên đều không thiếu tiền, mục tiêu giống nhau, rất nhanh đã ký hợp đồng hợp tác!
Ngày tin tức công bố, cổ phiếu của cả hai công ty chúng tôi đều tăng, Cố thị tăng ít hơn một chút, mười phần trăm, còn Vân Đường trực tiếp tăng sáu mươi phần trăm.
Lần này, thật sự là cọ nhiệt rất thành công.
Bạn thấy sao?