Thiên Kim Thật Đi.ên [...] – Chương 8

Ngoại truyện

Góc của Lâm Vấn Bình

Con ruột của tôi cuối cùng cũng tìm thấy, không biết vì sao, con bé không còn ngoan ngoãn như trước nữa.

Nó luôn dùng ánh mắt thấu đáo tôi, điều này khiến tôi rất bất an.

Đặc biệt là sau bữa tiệc, nó lại dám vào tai tôi cái tên Cung Hồng Anh, dọa tôi sợ mất mật.

Tôi thậm chí còn không biết có phải mình bị ảo giác hay không.

Nhưng tôi sợ, chẳng lẽ thật sự có người biết bí mật của tôi rồi sao?

Tôi không dám đối xử với Dĩ Duệ như trước nữa, còn sự chu đáo hiểu chuyện của Ánh Tuyết khiến tôi thấy bóng dáng của Dĩ Duệ ngày trước.

Tôi liền dốc hết sức đối xử tốt với Ánh Tuyết, tốt đến mức tôi còn tưởng Ánh Tuyết mới là con ruột của mình, còn Dĩ Duệ là đứa trẻ nhặt .

Nhưng vào ngày Dĩ Duệ rời khỏi nhà, nó như một con quỷ dữ, dịu dàng kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp do chính mình dệt nên.

, Cao Ánh Tuyết là con riêng của Cao Hưng Nghiệp!

Cao Ánh Tuyết là con của con tiện nhân Cung Hồng Anh!

Tôi phát điên muốn bóp ch.ết Cao Ánh Tuyết, Cao Hưng Nghiệp đứng bên cạnh muốn ngăn cản tôi.

Tôi trực tiếp ném món đồ cổ mới mua vào người gã đàn ông khốn nạn này.

Mãi cho đến khi cảnh sát đến kéo tôi ra khỏi người Cao Ánh Tuyết, tôi mới phát hiện ra, Cao Dĩ Duệ đã rời đi rồi.

Chuyện tôi gi.ết Cung Hồng Anh cuối cùng cũng bị điều tra ra, tôi bị đưa vào tù.

Hàng ngày đều bị tù sai khiến những việc bẩn thỉu nhất, giặt đồ lót cho họ, cọ rửa bồn cầu.

Trời chưa sáng đã bị lôi dậy việc, đạp máy may, một mình tôi phải hoàn thành khối lượng công việc của cả phòng.

Tay tôi vừa già vừa nhăn nheo, mặt tôi vừa già vừa xấu, không còn ra dáng vẻ của một quý bà ngày nào nữa.

Còn con tôi, Dĩ Duệ, chưa từng đến thăm tôi lần nào.

Chắc chắn nó hận tôi đến tận xương tủy, hận cả cha nó.

Rõ ràng nó mới là con ruột của tôi, mà tôi lại cố gắng tìm kiếm hình bóng ngoan ngoãn của Dĩ Duệ trước khi bị bắt cóc trên người Cao Ánh Tuyết.

Nhưng nó có phải thật sự là Dĩ Duệ của tôi không? Hay là, nó và Cao Ánh Tuyết, có phải đã bị ôm nhầm rồi không?

Dù sao thì con của tôi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, Cao Dĩ Duệ bây giờ, không giống con của tôi chút nào.

Góc của Khúc Diệp

Lúc ấy bước về phía tôi, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô ấy không giống những người khác, ấy mỉm đưa tay ra, giới thiệu với tôi, ấy tên là Cao Dĩ Duệ.

Không biết vì sao, bàn tay lại không giống với làn da trắng nõn của ấy.

Trên tay ấy đầy những vết chai.

Sau này tôi mới biết, thì ra ấy bị người ta bắt cóc, bán cho một nhà con dâu nuôi từ bé.

Cô ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực trong hai năm, mới trốn thoát ra ngoài .

Cô ấy rất chăm chỉ học hành, đây là một chuyện tốt.

Dù sao thì ưu điểm hiếm hoi của tôi chính là học giỏi.

Quả nhiên, sau khi biết tôi vững vàng ngồi vị trí thứ nhất toàn khối, ánh mắt ấy tôi tràn đầy sự sùng bái.

Cô ấy thường xuyên tranh thủ cơ hội đến hỏi tôi bài, lần nào tôi cũng giảng rất kỹ.

Bởi vì tôi hy vọng khoảng thời gian này có thể trôi chậm lại một chút.

Cô ấy không hề tin những lời đồn đại về tôi, cho nên sau này ấy hỏi tôi có tin những lời đồn đại về ấy không, tôi rất kiên định không tin.

Sau khi biết người thật sự có tiền sử bệnh tâm thần trong nhà là cậu nam sinh cầm dao hôm đó, ấy lại cảm thấy rất tiếc nuối.

Tôi rất tò mò cái đầu nhỏ của ấy cả ngày đang nghĩ gì.

Cô ấy , "Tớ còn tưởng nhà cậu có tiền sử bệnh tâm thần, còn cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi nữa chứ."

Thật là kỳ lạ, sao có thể có người suốt ngày nghĩ mình bị bệnh tâm thần cơ chứ.

Nhưng chính là kỳ quặc này, tôi đã thích ấy rất lâu rất lâu rồi.

Đáng tiếc, hình như ấy không có cảm giác gì với tôi cả.

Hay là tôi học cách phát điên thử xem?

Liệu ấy có chịu tôi thêm hai cái không nhỉ?

Hình như hơi khó, tôi sẵn sàng thử một chút cũng không vấn đề gì.

—Hoàn—

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...