Hừ, vẫn chưa xong đâu.
Tôi nhanh chóng mở album ảnh.
Cao Ánh Tuyết muốn giật lại điện thoại, bị tôi tát một cái, ấn ta xuống bàn, chân tôi đạp mạnh vào eo ta.
"Em tốt của tôi, xem này, đây là gì thế?"
Tôi "vô " lại để điện thoại của ta lên thiết bị chiếu.
Toàn bộ màn hình lớn đều đang trình chiếu ảnh nóng của Cao Ánh Tuyết, thậm chí còn có cả ảnh giường chiếu với nhiều người đàn ông khác nhau.
Tôi thậm chí còn chu đáo thành album ảnh cho ta, tự phát nữa chứ.
Còn việc tại sao tôi biết điện thoại của ta có thứ này ư?
Ừm... Dù sao thì kiếp trước sau khi ch.ết, tôi cũng biết kha khá bí mật mà.
Tôi ung dung tự tại màn hình, đám người bên dưới như ong vỡ tổ.
"Trời đất! Cái này mà chúng ta xem à!"
"Ôi trời ơi! Ghê tởm quá!"
"Tôi nhớ ra rồi! Trước đây trong bữa tiệc ở Cao gia, có ảnh ta lộ ngực!"
"À, cậu nhắc đến chuyện này tôi cũng nhớ ra! Lúc đó ta còn là Cao Dĩ Duệ cố xé rách quần áo của ta cơ đấy!"
"Tôi thấy là do ta tự mình d.âm đãng thôi!"
......
Những người đàn ông trong ảnh đều bị chụp lại, trong đó có một người mà mọi người đều rất quen thuộc.
Tôi nhân vật chính trong ảnh, Vương Cảnh Dật.
Các học xung quanh vừa nhỏ giọng bàn tán, vừa quan sát ta.
Vương Cảnh Dật vội vàng đứng dậy, liên tục phủ nhận: "Dĩ Duệ, em tin ! Anh không có quan hệ gì với ta cả! Là, là ta câu dẫn ! Cô ta... ta bỏ thuốc ! Anh hoàn toàn không tỉnh táo!"
Cười ch.ết mất, cậu coi ánh mắt ngây thơ lại ngu ngốc của cậu trong ảnh là không khí à?
10
Chuyện này đương nhiên cũng đến tai bố mẹ tôi.
Bố tôi tức đến run người: "Dù con có bất hòa với nó thế nào thì nó cũng là em con! Con , bảo nó sống tiếp thế nào!"
Tôi chỉnh lại vẻ mặt, nhớ lại bí mật lớn nhất trong lòng họ.
Bắt đầu màn diễn xuất nhập tâm.
"Ồ! Bố quý của con! Cô ta là em con sao? Nhưng sao con nghe , Cao Ánh Tuyết lớn hơn con đấy?"
"Cái... cái gì? Con đang nhăng cuội gì ? Con nghe ai ?"
"Con nghe ai ư? À... Để con nghĩ xem, hình như là một người tên... Lý, Kỳ, Chí? Nghe ta mất tích nhiều năm rồi, người nhà ta vẫn đang tìm kiếm ta phải không?"
Bố tôi nghe thấy cái tên này thì sắc mặt đại biến: "Con! Con! Sao con biết ?"
Tôi xoa xoa khóe miệng cứng đờ vì giả tạo.
"Còn bà," tôi "bà mẹ kính " của tôi, ghé sát vào tai bà ta, giọng rất nhẹ. "Mẹ quý của con, bà xem, người phụ nữ tên Cung Hồng Anh đó, ta đi đâu rồi?"
Mẹ tôi kinh hãi tôi: "Dĩ Duệ con... con đang gì !"
"Bà đừng gọi tôi như , tôi sợ lát nữa tôi buồn nôn, ói hết cơm vừa ăn vào mặt bà đấy."
Tôi lập tức lạnh mặt: "Tóm lại, hai người cứ an phận một chút, đừng sự với tôi, đừng nghĩ đến chuyện phiền phức cho tôi, nếu không tôi sẽ vạch trần mọi chuyện ngay lập tức. Quản tốt con ngoan Cao Ánh Tuyết của hai người đi, đừng để nó cả ngày nhảy nhót trước mặt tôi."
"Nếu không," tôi với ba người trước mặt đã ngây ra như phỗng, "Tôi không đảm bảo là sẽ không giế.t ch.ết ta đâu đấy~"
Ba người sợ đến mức không dám hó hé tiếng nào.
Tôi không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là bí mật mà kiếp trước tôi chỉ biết sau khi ch.ết.
Nhìn xem, hiệu quả tức thì phải không.
......
Phát điên xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Tôi vui vẻ đến trường xin ở nội trú, mỗi ngày không ở trong lớp thì cũng ở trong ký túc xá.
Còn Cao Ánh Tuyết, sau khi bị bố mẹ đưa đi, đã một tuần không đến trường.
Tôi giáo viên chủ nhiệm ủy thác, đặc biệt về nhà một chuyến.
Ừm, tuyệt đối không phải là do tôi ngứa tay muốn phát điên sự đâu.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, tôi đã thấy một cảnh tượng mẫu tử thâm êm đềm.
Cao Ánh Tuyết nép sát vào mẹ tôi, mẹ tôi dịu dàng đứa con không phải do mình sinh ra.
Lúc bà ta gi.ết người cũng không dịu dàng như đâu.
Cao Ánh Tuyết thấy tôi về thì lập tức xù lông như con nhím.
"Cô đến gì!"
"Ồ, tôi về nhà mình, còn phải báo cáo với sao?"
"Mẹ, mẹ xem chị kìa! Con chỉ hỏi một câu thôi mà chị ấy đã mỉa mai con, hu hu hu..."
Nhưng lần này, mẹ tôi không dám chọc tôi nữa, bà ta ngược lại còn giúp tôi dạy dỗ Cao Ánh Tuyết.
"Ánh Tuyết con cũng ! Cứ phải chọc giận chị!"
Tôi sắc mặt khó coi của Cao Ánh Tuyết, khẩy một tiếng, trực tiếp lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ của mình, tôi không nhịn mà đảo mắt.
Quần áo của Cao Ánh Tuyết lại sắp xếp vào phòng ngủ của tôi.
Haizz, thật là, mỗi lần về nhà đều phải dọn dẹp nhà cửa, cũng không thấy tôi mệt sao.
Tôi vui vẻ ném hết đồ đạc ra ngoài một lần nữa.
Đặc biệt là quần áo, tôi trực tiếp ném từ tầng hai xuống, vừa vặn đập trúng hai người đang diễn trò mẫu tử thâm ở dưới lầu.
Cao Ánh Tuyết lập tức biến sắc.
"Chị, đó là quần áo của em! Chị không có quần áo mặc thì cũng không thể ghen tị với em, ném quần áo của em chứ..."
Vị trà xanh này, ngàn năm như một, tôi cũng hơi chán rồi.
Còn về việc ghen tị...
Tôi nghĩ ngợi, rất vui vẻ.
"Đúng , tôi ghen tị. Cho nên..."
"Mẹ, mẹ với bố một tiếng, mấy bộ quần áo mới, túi xách mới này của Cao Ánh Tuyết, phiền quy ra tiền rồi chuyển khoản cho tôi, không chuyển, tôi có thể trò chuyện với ông ấy về Lý Kỳ Chí đấy~"
Dặn dò xong, tôi vào phòng ngủ, yên tâm nằm xuống.
Bạn thấy sao?