Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng, tôi và Cao Ánh Tuyết cùng nhau trở lại trường.
Lớp học cơ bản đã kín chỗ, chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh Vương Cảnh Dật và một nam sinh khác là trống.
Vương Cảnh Dật vẫy tay với tôi, "Dĩ Duệ, chỗ này!"
Tôi đi về phía ta, nụ trong mắt ta sắp tràn ra ngoài.
Nhưng khi tôi bước qua ta, nụ đột nhiên tắt ngúm.
Tôi phớt lờ ta, đi thẳng đến hàng cuối cùng, đặt cặp sách lên ghế, đưa tay ra chào cậu nam sinh bên cạnh.
"Xin chào, tôi là Cao Dĩ Duệ."
Cậu nam sinh đang nằm úp mặt trên bàn ngẩng lên tôi, rồi lại cúi xuống.
Lúc tôi nghĩ cậu ta sẽ không thèm để ý đến mình nữa, thì giọng trầm thấp vang lên từ miệng cậu ta, "Khúc Diệp."
Khúc Diệp.
Kiếp trước tôi không có ấn tượng gì nhiều về người này.
Dù sao kiếp trước tôi mới đi học lại không lâu đã bị đủ kiểu mỉa mai, bị chặn ở nhà vệ sinh, bị véo, bị chửi bới. Sau đó tôi không đến trường nữa, mà trực tiếp gia sư về nhà dạy kèm.
Lại vì chuyện của Cao Ánh Tuyết và Vương Cảnh Dật, kiếp trước tôi thi trượt, cuối cùng chỉ vào một trường đại học bình thường.
Tôi chỉ nhớ Khúc Diệp là học sinh chuyển trường, cộng thêm tính cách lạnh lùng, tuy có ngoại hình đẹp trai, không mọi người trong lớp ưa.
Lý do không gì khác.
Học sinh học ở trường này, cơ bản đều là con cái của các quan chức cấp cao, thương nhân giàu có.
Vì , bọn họ rất bài xích Khúc Diệp, người chuyển đến từ thành phố khác.
Một nữ sinh trông quen quen chạy đến hỏi tôi, "Cao Dĩ Duệ, sao cậu lại ngồi đây?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Nghe gia đình Khúc Diệp có tiền sử bệnh tâm thần! Bố cậu ta còn là kẻ gi.ết người!"
Tôi không để ý đến ta, thản nhiên mở cặp, lấy sách vở ra.
Kiếp trước tôi chỉ có thể thi vào một trường đại học bình thường, kiếp này, tôi phải cố gắng thi vào một trường đại học danh tiếng hàng đầu, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình thối nát này.
Khúc Diệp chằm chằm tôi một lúc lâu, đến nỗi da đầu tôi tê dại.
"Bạn học Khúc, có chuyện gì sao?"
Khúc Diệp chậm rãi hỏi tôi, "Cậu không sợ tôi sao?"
"Sợ gì?"
"Bọn họ nhà tôi có người bị bệnh tâm thần, bố tôi còn là kẻ gi.ết người."
Tôi thấy cậu ta ồn ào, trả lời qua loa, "Bố mẹ tôi cũng tôi bị bệnh tâm thần, chúng ta ngồi cùng bàn vừa hay phù hợp!"
May mắn là kiếp trước tuy tôi bị bắt cóc bán cho người khác hai năm, sau khi trở về đã học hành chăm chỉ, cộng thêm sự nỗ lực, thành tích cũng không đến nỗi quá tệ.
Chỉ là vẫn còn một chút khoảng cách so với trường mà tôi muốn đến.
Tôi ngày nào cũng học như điên, về nhà cũng không có tâm trạng để ý đến trà xanh Cao Ánh Tuyết và bố mẹ cứ thế trôi qua mấy tháng bình yên.
Điều khiến tôi vui mừng hơn nữa là Khúc Diệp là một học bá siêu cấp, giảng bài dễ hiểu, tôi tiến bộ rất nhanh.
Kỳ thi thử lần 1 tôi trực tiếp thi hạng 2 toàn khối, chỉ sau Khúc Diệp.
Tiếc là người nổi tiếng thì thị phi nhiều, gần đây ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong lớp dành cho tôi, tôi đã quá quen thuộc rồi.
Tan học tôi chặn Vương Cảnh Dật lại.
"Vương Cảnh Dật, gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"
"Dĩ Duệ... bọn họ... bọn họ ..."
"Ồ? Nói gì?"
"Bọn họ , sau khi em bị bắt cóc, đã bị tên bắt cóc đó... xâm . Còn, còn mang thai con của hắn ta."
"Ồ, tin rồi à?"
"Anh... không biết."
Vương Cảnh Dật ánh mắt lấp lánh, không dám tôi.
Tôi không thêm gì nữa, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
DÙng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là do trà xanh Cao Ánh Tuyết .
Dù sao kiếp trước ta cũng vu khống tôi như .
Em không nghe lời cứ thích chuyện thì phải sao?
Đánh người thì không thể đánh .
Đánh người là không đúng, là không qua kiểm duyệt.
Không sao, tôi sẽ khiến ta thân bại danh liệt.
Thứ Hai, họp lớp định kỳ.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm lải nhải xong, tôi đứng dậy trước mặt mọi người, đi về phía chỗ ngồi của Cao Ánh Tuyết.
Tôi trực tiếp túm tóc Cao Ánh Tuyết, kéo ta ra khỏi chỗ ngồi, lôi lên bục giảng.
"A——"
Giáo viên chủ nhiệm thấy hành của tôi, muốn tiến lên ngăn cản, bị khí thế của tôi áp đảo.
Tôi với các học đang sốc bên dưới, "Nghe , các cậu đang đồn tôi bị tên bắt cóc xâm ?"
"Còn , tôi còn mang thai con của tên bắt cóc?"
"Nghe , là có người tung tin trên diễn đàn?"
Tôi ghét bỏ ném Cao Ánh Tuyết lên bàn, lục túi ta lấy điện thoại ra, mở trình duyệt, .
Tôi trực tiếp chiếu điện thoại của ta lên bảng đen.
"Là bài đăng này sao? Hừ hừ, có vẻ có căn cứ đấy. Chỉ là người phát ngôn này..."
Tôi lại túm đầu Cao Ánh Tuyết lên, để mặt ta đối diện với cả lớp.
"Sao lại là em tốt của tôi, Cao Ánh Tuyết thế này?"
Không cần tôi phải thêm gì nữa, bên dưới đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Cái quái gì? Người đăng bài lại là Cao Ánh Tuyết?"
"Cô ta không phải là con nuôi của nhà họ Cao sao? Vu khống chị mình như , chẳng lẽ là muốn thay thế chị ta?"
"Trời ơi, đúng là không biết xấu hổ, một con chim sẻ xấu xí từ nhi viện ra, còn muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng."
"Bình thường thấy ta năng ẻo lả đã thấy ghê tởm rồi, nghĩ ta là tiểu thư nhà họ Cao nên mới nhường nhịn ta vài phần. Kết quả xem ra, hình như quan hệ của họ cũng không tốt lắm."
"Ai mà muốn có quan hệ tốt với một đứa suốt ngày muốn cướp đồ của mình chứ!"
Bạn thấy sao?