Sáng hôm sau, tôi dậy sớm ra phòng ăn thưởng thức bữa sáng thịnh soạn, tiễn bố mẹ quý của tôi đi .
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thất thanh mà tôi chờ đợi đã vang lên.
"A! Cao Dĩ Duệ! Tao g.iết mày!"
Cao Ánh Tuyết hung dữ chạy từ phòng ngủ xuống lầu.
Tôi Cao Ánh Tuyết toàn thân sưng vù, lở loét, thậm chí có chỗ còn đang chảy mủ, thốt lên một tiếng "wow".
"Không thể nào, không thể nào? Em tội nghiệp của chị ơi! Sao lại ngốc đến mức đáng thương thế này?"
"Chị chỉ vứt ra ngoài thôi, em cũng tin thật à? Hahahahaha!"
"Mày!"
"Mày cái gì mày? Sao, giả nai ngoan ngoãn hai năm rồi, đến chửi cũng không biết chửi nữa à?"
Cao Ánh Tuyết nóng máu, kỹ năng mà ta tưởng là đáng tự hào lại bị tôi coi thường, ta liền buông lời chửi bới, "Đồ chó ch.ết! Cao Dĩ Duệ, mày ch.ết không tử tế đâu!"
Chậc chậc chậc, kỹ năng chửi bới này vẫn không bằng mẹ ruột của ta.
"Cao Ánh Tuyết, ơn đừng chuyện với tôi, tôi có thói quen sạch sẽ. Dù sao thì khuôn mặt phức tạp của em cũng không che giấu chỉ số IQ đơn giản của em. Còn thời gian này thì mau đến bệnh viện đi, không khéo ch.ết đấy, em sẽ không có cơ hội đấu với chị nữa đâu."
Cao Ánh Tuyết vừa nghe không có cơ hội tranh giành đồ với tôi, vội vàng gọi quản gia lái xe đến bệnh viện.
Lúc Cao Ánh Tuyết quay lại, tôi đang nhàn nhã uống trà chiều trong vườn.
Cao Ánh Tuyết vội vàng chạy đến chỗ tôi, kiêu hãnh ngẩng cái cổ gà mái của ta lên.
"Cao Dĩ Duệ, chị xem, bố mẹ vừa biết em bị thương, đã vội vàng chạy đến bệnh viện thăm em, còn mua túi xách dỗ dành em nữa đấy ~ Còn chị thì thế nào? Trở về thì sao, chẳng có gì cả."
Tôi gật đầu, "Ừm, không sao, để hôm nào chị bảo lão Cao chuyển thẳng tiền túi xách vào thẻ cho chị. Chỉ có đồ ngốc mới mua túi xách, tiền mặt ngầu hơn nhiwwuf, cứ thế đem đi đầu tư ngày nào cũng có lãi."
"Hừ, chị bố tức giận như rồi, ông ấy sẽ mua túi xách cho chị sao? Đừng nữa."
"Ôi trời, biết sao ? Đại tiểu thư nhà họ Cao chính là chị đây. Em không xem báo chí viết gì sao?"
Tôi tốt bụng đưa tờ báo trên bàn cho Cao Ánh Tuyết.
Chữ in đậm đập vào mắt: "Thiên kim nhà họ Cao thất lạc rồi tìm lại ! Khuynh quốc khuynh thành! Con thứ hai nhà họ Cao lại dám khoe thân lộ liễu?!"
Còn hình ảnh đính kèm bên dưới, một tấm là nụ xinh đẹp lòng người của tôi, tấm còn lại là bức ảnh Cao Ánh Tuyết ngồi trên đất với tư thế phản cảm. Phóng viên còn chu đáo che mặt và ngực cho ta.
Cao Ánh Tuyết tức đến run người, xé nát tờ báo.
Tôi vừa hề hề vừa uống trà, tốt bụng nhắc nhở ta, "Xé đi xé đi, còn nữa đấy. Trên mạng còn có bản HD màu nữa."
"Cao Dĩ Duệ sao mày không ch.ết quách đi!"
Cao Ánh Tuyết trực tiếp hất đổ cốc trà của tôi, nước trà ướt vạt váy.
Chậc, cái váy này cộng thêm tiền tổn thất tinh thần, cứ tính gấp mười lần giá đi.
Nghĩ xong, tôi mỉm rót thêm một cốc nữa, đứng dậy, đổ cốc trà lên đầu Cao Ánh Tuyết.
"A——"
Tôi vung tay tát một cái, lúc ta quay đầu lại tôi bằng ánh mắt hung dữ, tôi giả vờ kêu lên.
"Em à, sao em lại lên cơn thế này, lại tự tát vào mặt mình à?"
"Mặt em vốn đã như cái bánh bao rồi, giờ lại giống cái xác ch.ết bị ngâm nước lâu ngày."
"Em thế này, xấu đến nỗi tổn thương mắt chị thì phải sao đây!"
Nói xong, tôi ngẩng đầu, giả vờ như mới thấy chàng trai vừa chạy đến cửa.
Thanh mai trúc mã của tôi, kiếp trước sau khi trở thành trai của tôi, lại ngủ với Cao Ánh Tuyết.
Vương Cảnh Dật sải bước đi tới, vẻ mặt phức tạp.
"Em... các em..."
Tôi biết ta đang nghĩ gì.
Ngoại trừ lần nổi điên ở bữa tiệc, tôi luôn là một nhút nhát, yếu đuối, nhẫn nhịn mọi thứ.
Anh ta không tin tôi chủ đánh người, bộ dạng của Cao Ánh Tuyết lại thật thảm .
Anh ta nhất thời không biết phải lựa chọn thế nào.
Tôi tốt bụng đưa tờ báo cho ta.
"Cao Ánh Tuyết thấy cái này, nội tâm thuần khiết không chịu nổi đả kích, liền bắt đầu tự ngược."
"Có thể ấy bị bệnh tâm thần, nên đối xử tốt với ấy."
Vương Cảnh Dật cau mày, kéo tôi ra xa Cao Ánh Tuyết.
Cao Ánh Tuyết mặt mày tái nhợt, lập tức thay đổi chiến thuật, ẻo lả nức nở, "Anh Cảnh Dật, em không có, em thật sự không có! Anh hiểu lầm em rồi! Là chị ta ghen tị với em bố mẹ quý, nên mới ra tay với em..."
Phải là bình thường Cao Ánh Tuyết bộ dạng này, thật sự có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Nhưng ta quên mất, ta vừa bị tôi dội cả cốc trà, mái tóc ướt nhẹp còn dính vài lá trà, trông rất khó chịu.
"Nhà họ Cao vốn dĩ là của Dĩ Duệ, em chỉ là con nuôi của nhà họ Cao, có gì mà phải ghen tị với em?"
Nói xong, ta quay sang an ủi tôi.
"Dĩ Duệ, em yên tâm, chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chỉ tin em."
Phải đấy.
Tôi và Vương Cảnh Dật là thanh mai trúc mã mười mấy năm, cuối cùng ta chẳng phải vẫn lên giường với Cao Ánh Tuyết sao.
Lúc đó ta đã gì nhỉ?
Anh ta , "Dĩ Duệ, Ánh Tuyết mấy năm em bị bắt cóc, đã bị tên bắt cóc đó... không thể chấp nhận điều này, nên đã Ánh Tuyết. Chính ấy đã cho cảm nhận sự thuần khiết và tốt đẹp của người phụ nữ."
Ghê tởm.
Thật là lợn nái đeo áo ngực, bày đặt.
Bạn thấy sao?