Thiên Kim Thật Đi.ên [...] – Chương 2

3.

Mẹ tôi ngẩn người, hình như không hiểu tôi gì.

Trước khi bố tôi kịp phản bác, sắc mặt Cao Ánh Tuyết đã thay đổi, nhảy dựng lên mắng tôi.

"Chị! Sao chị có thể vu oan cho em? Em là do mẹ đích thân chọn đấy! Nếu không có mẹ, sao em có thể vào nhà này? Tuy em không phải con ruột của bố mẹ, em từ lâu đã coi bố mẹ như bố mẹ ruột rồi, sau này cũng sẽ cùng chị gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ!"

Mẹ tôi nghe , chút nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng cũng tan biến sạch sẽ.

Dù sao, đó cũng là con nuôi mà bà tự tay chọn.

Mẹ tôi nghĩ nghĩ, lại bắt đầu khuyên tôi.

"Duệ Duệ, mẹ biết, con là vì mới về, thấy có thêm em nên không vui. Nhưng con đừng lo, bố mẹ thương hai con như nhau, sẽ không thiên vị ai đâu."

"Em con từ nhi viện ra, nó khao khát thân, Duệ Duệ, con phải biết bao dung hơn."

Đấy đấy, kiếp trước mẹ tôi cũng như , bảo tôi phải biết lễ phép, phải nhường nhịn em .

Tôi lạnh trong lòng, có vài bí mật, nếu không phải ch.ết đi sống lại, tôi cũng không biết đâu.

Mẹ tôi ngu ngốc thì cứ tiếp tục ngu ngốc đi.

Hi vọng đến ngày bà biết sự thật, đừng quá "bất ngờ" là .

Thấy mẹ tôi hết nghi ngờ, bố tôi mới hắng giọng, lên tiếng.

"Cao Dĩ Duệ! Con đáng đánh lắm! Bố ra lệnh cho con phải xin lỗi em !"

Hừ, bảo tôi xin lỗi ta?

Xin lỗi vì kiếp trước tôi không nên lao thẳng vào xe ta, để ta tông ch.ết tôi sao?

Hay là xin lỗi vì sau khi tôi ch.ết, bố mẹ tôi còn giúp ta che giấu sự thật, vứt xác tôi xuống biển?

Ba người này, tôi không muốn tha cho bất kỳ ai!

"Con không xin lỗi, ai con?"

"Cao Dĩ Duệ! Đừng quên, bây giờ con vẫn là người nhà họ Cao! Con mà không nghe lời, bố sẽ không nhận con là con nữa!"

Tôi trợn mắt.

Ông ta tưởng là có thể uy hiếp tôi à?

"Ông không nhận tôi là con ? Ông đừng quên, ông vừa mới công khai thân phận của tôi trước mặt giới truyền thông đấy. Cao tổng, ông nỡ vứt bỏ mặt mũi, để chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài à?"

"Ôi, không đúng, chuyện xấu trong nhà đã bị lộ ra ngoài rồi, em quý của chúng ta, đã hào phóng khoe cả bộ ngực sữa của mình ra rồi đấy."

"Vừa rồi tôi thấy có hai ông lão góa vợ ở bữa tiệc, có vẻ rất hứng thú với Cao Ánh Tuyết đấy. Hay là đợi em tốt nghiệp, chúng ta gả thẳng ta cho hai ông lão đó luôn đi? Khoe cũng khoe rồi, không uổng công."

Hừ, muốn uy hiếp tôi?

Mơ đi nhé!

Ép tôi nữa, tôi sẽ vạch trần bí mật lớn nhất của bọn họ cho mà xem!

4.

Nói xong, tôi quay người về phòng ngủ cũ.

Nhìn căn phòng nhỏ xíu chẳng khác gì phòng giúp việc, tôi không khỏi vỗ trán.

Mới về, chỉ nhớ đến việc tấn công bừa bãi, quên mất chỗ ở của mình tệ như .

Không sao, phòng tôi không tốt, có phòng tốt là .

Tôi lập tức quay người, đi đến căn phòng đẹp nhất trên tầng, vứt hết đồ đạc của Cao Ánh Tuyết ra ngoài.

Cao Ánh Tuyết run run đi lên cầu thang, vừa lên đã thấy "kiệt tác" của tôi, khóc lóc gọi bố mẹ.

"Ba mẹ ơi, sao chị lại đối xử với con như ? Sao chị lại vứt hết đồ của con ra ngoài?"

"Tôi muốn đối xử với thế nào thì phải hỏi ý kiến chắc? Vứt thì vứt thôi, còn phải xem sắc mặt à?"

Kiếp trước sau khi bị Cao Ánh Tuyết tông ch.ết, trong đầu tôi như có một thước phim quay chậm, từng cảnh tượng hiện lên rõ mồn một.

Nếu tôi nhớ không nhầm, Cao Ánh Tuyết còn thả bảy tám con nhện độc trong phòng tôi.

Kiếp trước, vì chuyện ở bữa tiệc, tôi khóc lóc cả đêm không để ý, bị nhện độc cắn đến mức da lở loét, suýt nữa thì sốc mà ch.ết!

Còn kiếp này...

Là chị, tôi sẽ để ta tự mình hưởng thụ sự thương của nhện độc trước.

Trên cầu thang, Cao Ánh Tuyết yếu ớt vịn vào lan can, trên mặt vẫn còn in dấu bàn tay của bố ta, đỏ tươi xinh đẹp.

Một tay ta ôm ngực, trên người là chiếc váy dài màu trắng mới thay, trông yếu đuối mong manh đến lạ.

"Chị, chị vẫn còn trách em cướp đồ của chị sao?"

"Không thì sao? Cô đứng ở đó thôi cũng ô nhiễm không khí xung quanh tôi rồi, còn cướp đồ của tôi? Tôi nể mặt quá đấy!"

"Vậy chị đánh em đi, chị hả giận là , em bị đánh cũng cam lòng..."

Cô ta muốn dùng chiêu "lùi một bước để tiến ba bước".

Tôi ta như kẻ ngốc, bỗng nhiên thấy tay mình thật sự ngứa ngáy.

Haiz, di chứng của việc trọng sinh, thật phiền phức.

"Sao, em còn có khuynh hướng tự ngược à? Vậy tôi chiều em nhé."

Tay tôi không nghe lời, "bốp bốp" hai cái tát.

Giữa tiếng hét của ta, tôi kỹ.

A, hình như hai bên không đều nhau?

Chứng rối loạn cưỡng chế của tôi lại tái phát, theo bản năng tôi lại tát thêm một cái vào bên chưa đủ đỏ.

Tôi , "Em , thế nào? Thấy bị đánh sướng không? Còn muốn nữa không?"

Cao Ánh Tuyết sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, gỡ bỏ lớp mặt nạ giả tạo, tôi chằm chằm.

"Cao Dĩ Duệ, đồ điên!"

"Ái chà, chúc mừng ! Nói đúng rồi đấy! Nhưng đừng chọc vào người điên, không thì tôi sợ có ngày tôi nổi điên lên, sẽ gi-ết đấy!"

Tôi lại vỗ vỗ vào má Cao Ánh Tuyết đã sưng đỏ, "Nhìn cho kỹ đây, sau này đây là phòng của tôi, cầm đồ đạc của rồi sang phòng bên cạnh mà ở."

"Yên tâm, chị vẫn thương em, đã vứt hết lũ nhện mà em thả ra ngoài rồi đấy."

Cao Ánh Tuyết sợ hãi tôi, "Cô! Sao biết!" 

Tôi hề hề ta, vỗ vỗ mặt ta, "Em à, muốn người thì đừng bày trò con nít thế này, vừa mất giá vừa thiếu não."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...