9.
Tôi nhờ Quý Thời Yến giúp tôi hỏi thăm một chút chuyện học sinh tự sát trong trường.
Cậu có chút nghi hoặc và tò mò về việc tôi đang , tôi lượng lự không giải thích, cậu vẫn đồng ý rất sảng khoái.
Quý Thời Yến quá nổi bật trong trường nên tôi đã cầu cậu cho tôi xuống xe khi chúng tôi đến gần trường.
Lúc rời đi, Quý Thời Yến gọi tôi lại:
“Tống An An, cậu nhớ mời tôi tới dự tiệc sinh nhật của cậu đấy.”
Cậu vừa thì tôi đột nhiên nhớ ra.
Trong cặp sách của tôi có một xấp thiệp mời, là mẹ Tống giao cho tôi bảo tôi mời bè tới tham gia lễ trưởng thành vào tuần sau.
Tôi vội vàng đưa thiệp mời trong cặp sách cho Quý Thời Yến.
“Này, sao cậu biết sắp đến sinh nhật tôi?”
Tôi tò mò hỏi, Quý Thời Yến có chút khẩn trương gãi đầu:
"Hai năm qua, mỗi lần sắp đến sinh nhật cậu thì Từ Thanh Nhiên đều gióng trống khua chiêng ở trong trường phát thiệp mời... Tôi đương nhiên biết rồi!"
“Tôi đi đây, gặp lại cậu ở trường, Tống An An!”
Cậu giật lấy thiệp mời của tôi rồi lao đi như thể đang chạy trốn.
Ngày đầu tiên chuyển trường, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Cho dù là trường quốc tế thì bầu không khí học tập trong lớp mũi nhọn cũng rất sôi nổi.
Thành tích thi liên khảo mấy lần trước của tôi rất chói mắt, bọn họ tâm phục khẩu phục.
Về phần Từ Thanh Nhiên ở lớp bình thường, ngoại trừ phát hội chị em của ta ở trên mạng vài câu chua xót thì chẳng thể gì nữa cả.
“Cái gì mà thiên kim Tống gia, không phải chỉ là một con nhà quê đến từ thị trấn thôi sao!”
"Cười chết mất, đúng là bài ở trấn nhỏ."
Ngay cả những lời lẽ gay gắt này cũng bị bác bỏ từng lời một.
"Ở trường kiểu đó mà người ta vẫn có thể thi vào lớp mũi nhọn, cậu từ nhỏ cơm áo không lo như thế sao lại không hả?"
"Làm bài ở trấn nhỏ thì sao, cậu lớn lên trong thành phố, bài hiểu chưa?"
Mấy ID kia sau khi bị hỏa lực tập trung liền cun cút và không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau đó, ba mẹ Tống gia bóng gió hỏi tôi chuyện của Quý Thời Yến, tôi thành thật toàn bộ cho họ biết.
Bọn họ sau khi biết cũng cảm khái cậu không dễ dàng và cũng không phản đối tôi qua lại với Quý Thời Yến nữa.
Từ Thanh Nhiên lại càng vui mừng.
Thậm chí ta còn ghé vào tai tôi Quý Thời Yến ưu tú cỡ nào, trong trường không biết có bao nhiêu thích cậu.
Tôi nghe những lời này thì có chút rầu rĩ.
Cô ta thật sự không thích Quý Thời Yến.
Nhưng như , người cho không tiếc bức người khác nhảy lầu kia sẽ là ai đây?
Tôi hỏi nữ quỷ kia có tin tức gì khác không, nữ quỷ suy nghĩ một chút, ấy nhớ rõ cử chỉ của hotboy và Từ Thanh Nhiên rất thân mật.
Có thể là quan hệ trai .
Tôi lại càng sầu.
Bởi vì Từ Thanh Nhiên đã khẳng định mình chưa từng , tôi đi đâu tìm trai của ta đây chứ?
10.
Hôm lễ trưởng thành, tôi bị mẹ Tống đánh thứ từ rất sớm để vừa đẹp vừa tạo hình.
“An An của chúng ta thật xinh đẹp, giống hệt lúc mẹ còn trẻ."
Mẹ Tống tôi trong gương, hốc mắt ướt đẫm.
Từ Thanh Nhiên mẹ Tống quan tâm tôi, lại cắn nát một cái răng bạc.
Ba Tống cảm thấy tâm thuật của ta bất chính, hờ hững với ta.
Từ Thanh Nhiên cũng biết, nếu ta muốn ở lại Tống gia thì nhất định phải lấy lòng mẹ Tống.
À, còn có ông ruột mà tôi chưa từng gặp mặt, Tống Dĩ Hiên.
Cũng không biết khi nào thì ta trở về.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc bắt đầu.
Ba Tống nắm tay tôi, bắt đầu điệu nhảy đầu tiên.
Loáng thoáng, tôi nghe khách mời dưới khán đài thảo luận chuyện ôm nhầm.
Lúc tôi lướt qua sàn nhảy thì vừa vặn thấy ánh mắt oán độc của Từ Thanh Nhiên dưới sân khấu.
Trong tiệc sinh nhật những năm trước, Từ Thanh Nhiên mới là nhân vật chính.
Mà năm nay, lại bị một kẻ nhà quê như tôi cướp lấy, ta nhất định là vô cùng không cam lòng.
Một giây sau, Từ Thanh Nhiên xoay người rời đi, biến mất trong đám người.
Trong lòng tôi có một dự cảm không tốt.
Sau khi yến hội bắt đầu, ba mẹ Tống gia đã đưa tôi đi cùng và giới thiệu tôi với họ hàng, bè.
Tôi hơi mệt nên kiếm cớ chào tạm biệt rồi ra ban công tận hưởng chút không khí trong lành.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi quay đầu thì liền thấy Quý Thời Yến đứng trong góc.
Cậu cầm trên tay ba hộp quà gói rất đẹp và đưa cho tôi.
“Cám ơn."
Tôi với cậu:
"Tại sao lại là ba?”
“Tôi đã mua nó hai năm trước, vốn là định sau kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tặng cho cậu..."
Ánh mắt cậu có chút né tránh, thoạt có chút thẹn thùng.
Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy bầu không khí đột nhiên nóng lên.
Nữ quỷ khà khà, hưng phấn bay tới bay lui.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng cơ gầm rú.
Hình như là một chiếc trực thăng đang đến gần.
Người trong đại sảnh tò mò đi tới cửa sổ xung quanh.
“Từ Thanh Nhiên sao lại ở đó?"
Quý Thời Yến đột nhiên hỏi.
Tôi theo ánh mắt của cậu và thấy Từ Thanh Nhiên mặc lễ phục dài màu trắng lóng lánh, đứng trong vườn hoa trống rỗng.
Hai tay ta đặt trước ngực, ngẩng đầu lên bầu trời, ánh mắt thâm mà chuyên .
Không đúng!
Cô ta đang chiếc trực thăng!
Người ở trên trực thăng là ai?
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một một chàng trai trẻ đang đứng trên càng đáp của chiếc trực thăng, tác cực kỳ giống một vị nam diễn viên võ thuật đang trong thời kỳ tìm đời.
Sau khi rõ mặt ta, tôi trợn tròn mắt.
Đây không phải là ông trai ruột chưa từng gặp mặt của tôi sao?!
Anh ta giả bộ dữ như sao?!
Trực thăng hạ cánh, tôi thấy ông của tôi từ trên máy bay đi xuống đứng lại, vươn hai tay ra.
Từ Thanh Nhiên nhấc váy lên, chạy về phía ta.
Dưới cái chăm của đông đảo khách mời, bọn họ ôm nhau thật chặt.
Giống như là trải qua trăm cay nghìn đắng, hoàng tử và công chúa của ta cuối cùng cũng ở bên nhau nhau.
Tình cảnh này, lượng tin tức quá lớn, miệng tôi há thành hình chữ O, một câu cũng không nên lời.
“...... Quên chưa kịp cho cậu biết, tôi đã giúp cậu tra ra tên học sinh tự sát kia rồi." Quý Thời Yến .
“Mười năm nay, trong trường chúng tôi chỉ có một vụ nhảy lầu, và chuyện đó đã xảy ra cách đây hai năm. Tuyên bố chính thức là do áp lực học tập quá lớn. Nhưng những tin đồn tôi tìm lại rằng ấy đã nhảy khỏi tòa nhà sau khi thổ lộ thất bại với cùng lớp của mình."
“Mà lúc đó, người xưng danh hotboy là Tống Dĩ Hiên.”
Quý Thời Yến hai người ôm nhau trong vườn hoa, vẻ mặt một lời khó hết.
“Chính là trai của cậu.”
11.
“Nữ sinh kia tên thật là Cố Chiêu Chiêu.”
Quý Thời Yến tiếp.
Nữ quỷ vừa nghe đến ba chữ này, toàn bộ linh hồn đều cứng đờ.
"Cố Chiêu Chiêu, Cố Chiêu Chiêu, Cố Chiêu Chiêu..."
Cô giống như bị ma ám nhớ kỹ cái tên này, càng đọc càng hưng phấn
"Đây chính là tên của tôi, An An!”
Toàn bộ linh hồn bay lên trời không kiểm soát .
Cố Chiêu Chiêu vừa bay, vừa lời tạm biệt với tôi:
“An An, An An! Tôi phải đi rồi! Cô nhất định phải chăm sóc tốt bản thân nha!”
“Tạm biệt, Cố Chiêu Chiêu."
Tôi nhẹ giọng lời tạm biệt với ấy.
Tôi biết, ấy sắp đi đầu thai.
“...... Cậu cái gì?" Quý Thời Yến hỏi.
Tôi lắc đầu, nở nụ : "Không có gì.”
“Cậu đã giúp tôi một chuyện lớn, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm." Tôi chân thành .
“Vậy tôi phải gọi món đắt tiền.”
……
Hai chúng tôi đi xuống lầu, ngẩng đầu liền thấy Tống Dĩ Hiên và Từ Thanh Nhiên đứng ở giữa đại sảnh lầu một.
Mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau.
Khách khứa bàn tán xôn xao.
“Đây không phải là con trai lớn của Tống gia và thiên kim giả kia sao?”
“Bọn họ đây là...... ở bên nhau?”
“Mới vừa gọi Từ tiểu thư hai ngày, sau này sợ là phải gọi Tống phu nhân rồi.”
Trên mặt Tống Dĩ Hiên và Từ Thanh Nhiên tràn đầy sự kiên trì đối với .
Ngược lại với bọn họ, sắc mặt ba mẹ không tốt lắm
.
Ba Tống thấy tôi, sắc mặt hơi dịu lại, vẫy tay với tôi:
“An An, tới đây.”
Tôi ngoan ngoãn đi qua.
Ba Tống kéo tôi đến trước người ông, giới thiệu:
“Tống Dĩ Hiên, đây mới là em của con, Tống An An.”
Chữ "mới" này sử dụng rất tế nhị.
Như một lời nhắc nhở, như một lời cảnh báo.
Từ Thanh Nhiên nghe thấy những lời này, hốc mắt lại nháy mắt đỏ lên.
Tống Dĩ Hiên đau lòng ta, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Ba, mẹ!"
Anh ta giơ đôi tay đang nắm chặt của mình và Từ Thanh Nhiên lên, tuyên bố:
"Con đã chính thức hẹn hò với Thanh Nhiên.”
Một mảnh xôn xao!
Mắt thấy mẹ Tống chống đỡ không nổi sắp ngã, tôi vội vàng đỡ lấy bà.
“Tống Dĩ Hiên, con có biết con đang gì không?”
Ba Tống chỉ vào Tống Dĩ Hiên, ngón tay không ngừng run rẩy:
"Hôm nay là lễ trưởng thành của em con, là sinh nhật đầu tiên con bé về nhà! Đây là cách con chúc mừng sinh nhật con bé sao.”
"Nhưng hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Thanh Nhiên.”
Tống Dĩ Hiên lớn tiếng :
"Hai người đều bận tổ chức sinh nhật cho này, có ai nghĩ tới cảm nhận của Thanh Nhiên chưa?”
“Thanh Nhiên mới là con ba nuôi mười tám năm, ba!"
"Nó là con tôi nuôi mười tám năm? Anh cũng là con trai tôi nuôi hai mươi năm đấy? Vậy bây giờ hai cậu đang cái gì hả?"
Ba Tống nổi trận lôi đình, đi lên đá ta một cái:
“Tống Dĩ Hiên, thằng nhãi ranh này, lâu lắm rồi ông đây không xử lý , có phải ngứa ngáy rồi đúng không?!”
Tống Dĩ Hiên bị ông đạp, gào khóc kêu loạn.
Thấy thế không ổn, Từ Thanh Nhiên bên cạnh liền quỳ xuống.
"Ba, mẹ!”
Cô ta đỏ mắt khàn giọng kêu:
"Chúng con là thật lòng nhau!"
Thân thể ba Tống cứng đờ.
Tống Dĩ Hiên cũng quỳ xuống.
“Con biết, từ sau khi này về nhà thì tâm của hai người liền lệch rồi, hoàn toàn mặc kệ Thanh Nhiên có phải chịu ấm ức hay không!"
Anh ta năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Được! Không sao, hai người không quan tâm Thanh Nhiên, con quan tâm!”
"Con Thanh Nhiên, từ nhỏ con đã em ấy, bất luận em ấy là ai, con đều chỉ một mình em ấy!"
"Bất luận hai người có đồng ý hay không, con đều muốn ở cùng với Thanh Nhiên!"
Hai người bọn họ ôm nhau thật chặt, cảnh giống y như Ngưu Lang Chức Nữ.
Cơ thể của ba Tống lắc lư và ngã xuống đất.
“Ba"
Tống Dĩ Hiên sửng sốt.
Mẹ Tống cũng ngã gục trên mặt đất.
Tôi vội vàng tiến lên kiểm tra, cũng may hô hấp bình thường, chỉ là ngất xỉu.
“Chú Tạ, mau đi gọi xe cứu thương. Thím Lý, đưa mọi người rời đi." Tôi bình tĩnh chỉ huy.
Những người giúp việc của nhà họ Tống đã gọi điện thoại và sơ tán khách một cách đâu vào đấy.
Từ Thanh Nhiên không muốn kết thúc những chuyện như thế này mà không có lời giải thích nào, ta còn muốn thêm điều gì đó tôi đã ngăn ta lại.
“Từ Thanh Nhiên"
Tôi mặt ta, không bỏ qua bất kỳ một chút dao nào”
"Cô biết Cố Chiêu Chiêu không?”
Sắc mặt ta trắng bệch trong nháy mắt.
-------------------------------------------
Bạn thấy sao?