Thiên Kim Nhận Nhầm – Chương 2

4

Tôi chiếc bình hoa bên cạnh.

Trên đó có những hoa văn đẹp, những đường vân tinh xảo.

Không bị đầu thuốc lá đốt, không bị roi liễu quất.

Nó lặng lẽ đứng đó, sẽ có người coi nó như bảo vật.

Tôi tiếp tục im lặng.

Thời gian rất lâu, lâu đến mức họ cho rằng tôi sắp mềm lòng, mẹ ruột còn đặt tay lên vai tôi, cố gắng tẩy não tôi lần hai.

Tôi trực tiếp hất tay bà ta ra, bước nhanh về phía bác cả đang nghe điện thoại, ngoan ngoãn hiểu chuyện :

“Thật sự rất đường đột xin hãy thông cảm cho tâm trạng rối bời của con.”

“Con muốn tự tiến cử con của hai người, không biết hai người có đồng ý không.”

Bác cả ngây người tại chỗ, dường như không phản ứng kịp tôi đang gì.

Tôi ngọt ngào trong lòng như đánh trống, lặp lại lời vừa nãy một lần nữa.

Sau đó bác cả bằng ánh mắt sáng lấp lánh, nhanh nhận con con đi.

Mặc dù con có hơi điên đều là để không bị bắt nạt, sau này có con rồi, bác có thể đánh đâu thắng đó không sợ thua.

Con là đồ dùng gia đình không thể thiếu, lựa chọn hàng đầu khi ra ngoài, hơn nữa thành tích của con cũng rất tốt, sau này còn có thể đem ra khoe khoang.

Con còn rất tự lập nên không cần ai lo lắng cho, bác cả xứng đáng có con.

Tôi bác cả đang như muốn hóa đá, trong lòng thấp thỏm.

Nhanh muốn con đi!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bác cả ôm chầm lấy tôi: “Con ngoan, con ngoan.

“Bảo bối trong tim mẹ.”

Tôi như trút gánh nặng khi ôm vào lòng.

Nũng nịu gọi một tiếng: “Mẹ ơi~”

Sau đó vẫy vẫy tay nhỏ, gọi người bố mới ra lò đến: “Bố ơi, mau đến ôm nào~”

“Chúng ta đoàn tụ rồi.”

Bác cả, không, bây giờ phải đổi cách xưng hô gọi là bố.

Ông giống như một người máy, hơi đơ, trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi chưa kịp phản ứng.

Mẹ mới của tôi không hài lòng thúc giục: “Lão Hà, ông không nghe thấy con chúng ta gọi ông sao?

“Ngây ra đó gì.”

Bố mới lúc này mới phản ứng lại, chậm chạp ôm tôi và mẹ mới vào lòng.

Tôi hạnh phúc thỏa mãn áp vào ngực mẹ mới.

Đây chính là cảm giác gia đình.

Tôi thật sự quá lợi .

Tự tạo cho mình một gia đình.

Trên đời vốn không có bố mẹ, tự mình tìm kiếm, sẽ có

Trích lời triết gia đương đại——Hà Phàm.

“Các người, các người .”

“Anh cả, chị cả, con nít giỡn, các người cũng theo sao?”

“Các người bao nhiêu tuổi rồi.”

Nghe thấy tiếng phàn nàn bên cạnh, tôi không hài lòng bịt tai lại.

Không muốn nghe lời phát biểu của người bố ruột này chút nào.

Ông ta là bố tôi về mặt huyết thống giờ tôi đã có bố mẹ mới, ông ta chỉ là bác hai trên danh nghĩa của tôi.

Quản nhiều như gì.

Thật phiền, phiền người khác đoàn tụ gia đình.

“Khụ khụ.”

Bố mới thăm dò đưa ra ý kiến.

“Em trai à, con nít bây giờ đều lớn rồi, ngay cả khi đưa ra tòa ly hôn, cũng phải tôn trọng ý kiến của bọn nó.”

“Hơn nữa, hai người đã có một trai một rồi, còn với chị dâu đã hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa có con, hay là?”

Mẹ mới đã nắm tay tôi đi thẳng ra ngoài.

“Phàm Phàm, mẹ đưa con về nhà, hôm nay chúng ta không đi học không con?”

Tôi áp vào cánh tay mẹ mới, ừ ừ gật đầu.

Nũng nịu : “Ở bên mẹ, Phàm Phàm đi đâu cũng .”

Mẹ mới không nhịn , lại hôn tôi một cái thật mạnh: “Con ngoan, bảo bối trong tim mẹ, con là mạng sống của mẹ.”

Tôi vẻ mặt có chút kích của mẹ mới, lại cọ cọ vào bà, đổi lại một trận mưa hôn nồng nhiệt.

“Chị cả, chị đi đâu ?”

“Phàm Phàm, con quay lại đây.”

Chúng tôi ăn ý tăng tốc bước chân.

Cuối cùng thậm chí còn chạy một mạch.

Đây thực sự là một nhân duyên trời độ.

5

Tốc độ của mẹ mới còn nhanh hơn tôi tưởng, vội vàng đưa tôi về nhà, như sợ tôi bị cướp mất.

Bố mẹ nuôi của tôi chỉ mong tôi nhanh chóng biến mất, để bàn ăn gia đình không bị lật tung lên mỗi ngày.

Còn bố mẹ ruột của tôi, họ đã có con trai con , coi tôi như người ngoài.

Bây giờ tôi đã có bố mẹ của riêng mình, chúng tôi không liên quan đến nhau, vừa khéo.

Mãi đến tối nằm trên giường, tôi mới thỏa mãn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Mẹ cầm một quyển truyện cổ tích dành để đọc trước khi đi ngủ, cẩn thận gõ cửa phòng.

“Phàm Phàm, mẹ có thể kể cho con nghe một câu chuyện trước khi ngủ không?”

“Mẹ từ trước đến nay chưa kể bao giờ.”

Tôi vén chăn, vỗ mạnh vào nệm.

Ánh mắt sáng rực mẹ: “Mẹ mau đến đây, con cũng chưa nghe câu chuyện dỗ ngủ nào.”

Bà mặc váy ngủ lụa bước vào cửa đóng cửa lên giường đắp chăn một mạch.

Tôi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn góc nghiên của mẹ.

“Mùa đông giá rét, tuyết rơi dày như lông ngỗng khắp cả bầu trời, có một bà hoàng hậu ngồi bên cửa sổ của cung điện.”

Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe giọng dịu dàng của mẹ, cả người đắm chìm trong suối nguồn mẫu tử.

Giống như bé trong truyện cổ tích, nằm trên đầu gối của mẹ.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày, trong nhà lò sưởi bên cạnh cháy ngùn ngụt.

Những khúc củi ngọn lửa bao bọc phát ra tiếng lách tách.

Cho đến khi tôi nghe thấy kết thúc truyện Bạch Tuyết trở thành nữ hoàng.

“Đây là câu chuyện về Bạch Tuyết.”

Tôi nghi ngờ không hiểu vẫn im lặng chấp nhận.

Tôi thích phiên bản mẹ kể hơn.

Mẹ để lại nụ hôn chúc ngủ ngon, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Tôi cảm thấy, đây giống như một giấc mơ đẹp.

Sau mười hai giờ đêm, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Tôi vẫn là đứa con thứ hai không có nổi một quả trứng để ăn.

Tôi đứng dậy, vươn tay kéo tôiy áo mẹ.

“Con muốn mẹ ngủ cùng con.”

Mẹ nở nụ dịu dàng.

“Được, mẹ ngủ cùng Phàm Phàm.”

“Mẹ ở đây, Phàm Phàm không sợ.”

Tôi đắp lại chăn, nằm trên chiếc giường mềm mại, mẹ giúp tôi nhét góc chăn.

Tình thương như , tôi chưa từng có.

Cảm dâng trào kéo tôi chìm đắm, không nhịn co vào lòng mẹ.

Thực ra tôi khá sợ, mẹ sẽ biến trở lại thành bác cả.

Vì hòa thuận gia đình, huống như rất có thể xảy ra.

Hôm nay không gặp ông nội, nghe đang dưỡng bệnh ở bệnh viện.

Nhưng bác hai kiên quyết : “Bố tuyệt đối sẽ không hai người bậy đâu.”

Tôi lại không nhịn tưởng tượng, mẹ sẽ vì tôi mà không lùi bước.

6

Đến khi gặp lại Hà Sở Dao, tôi đã học ở trường mới ba ngày.

Hộ khẩu vẫn đang , học thì cứ học ở đây trước.

Còn bên ông nội cũng đã thông báo rõ ràng.

Bố một mình đưa tôi đến bệnh viện thăm ông.

Mặc dù tóc của cụ đã bạc trắng vẫn rất minh mẫn.

Tôi thoải mái chào hỏi ông: “Ông nội, lần đầu gặp mặt, ông khỏe chứ ạ.”

“Cháu tên là Hà Phàm.”

Ông tôi, liên tục ba tiếng tốt.

“Không hổ danh là cháu của ông, là thấy có khí khái.”

“Đầu gấu lại khỏe mạnh, tốt lắm.”

“Đây mới là sức sống của tuổi trẻ.”

“Mẹ con, cái gì cũng tốt, chỉ có nuôi con là không , hận không thể lấy lồng kính úp lên.”

“Cuối cùng nuôi con thành một thân bệnh.”

Tôi như thấy tri kỷ, bỗng cảm thấy thân thiết.

“Đúng , còn chê cháu tóc ngắn.”

“Cháu có ăn một hạt gạo của bà ấy đâu, tóc ngắn thì sao.”

Ông nội híp mắt tôi.

“Cháu thật sự muốn nhận bác cả trai, bác cả bố mẹ?”

Tôi liên tục gật đầu, nghiêm túc, có lý có cứ.

“Lần đầu tiên gặp họ, cháu đã thấy thân thiết, đây là duyên phận, không thể cưỡng từ.”

“Hơn nữa, cháu con của ai thì cũng là cháu của ông.”

Ông nội vỗ vai tôi: “Lời thô lý không thô, đều là con cháu nhà họ Hà.”

“Nếu bà nội cháu còn sống, chắc chắn sẽ rất thích cháu.”

Ông cảm thán .

“Sau này cháu cứ theo vợ chồng bác cả mà sống.”

“Bố mẹ con, họ quá thuận lợi, cái gì cũng muốn theo ý mình.”

Đến đây, sự trở về của tôi cũng xác định rõ ràng.

Là con mới nổi của bố, nguyện vọng đầu tiên của tôi là không học cùng trường với Hà Sở Dao.

Tôi lười xử lý một đống quan hệ đó.

Chuyển trường chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào, một đám người chỉ trỏ.

Còn phải cái mặt khóc lóc của ta cả ngày.

Phiền chết đi .

Bố tôi muốn lại thôi vẫn đồng ý.

“Được, con đi học trước.”

“Chuyện sau này tính sau.”

Sau này tôi mới biết, khi trở thành con của bố, con đường tôi phải đi sau này sẽ khác.

Việc học hành với bồi dưỡng càng phải điều chỉnh toàn bộ, lập kế hoạch lại.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ là một học sinh lớp mười mới vào gia đình mới, đầu óc chỉ nghĩ đến việc học hành chăm chỉ, muốn trở thành đứa con hoàn hảo trong mắt bố mẹ.

Từ nhỏ tôi đã thông minh, đặc biệt nghe lời thầy .

Thầy : “Chỉ có kiến thức là không phản bội mình, học thì nó chính là của mình.”

“Con đường tốt nhất của các em là học hành chăm chỉ.”

Tôi rất hài lòng với trường mới.

Các học không biết đến quá khứ hung hãn của tôi, ở đây tôi chỉ là một bé có gia đình hạnh phúc, vui vẻ, hoạt bát.

Mỗi ngày vui vẻ đeo cặp đến trường, hòa đồng với các , dựa vào sự thông minh của mình, giải đáp thắc mắc cho các , nhanh chóng trở thành người mọi người trong lớp mến.

Các còn ngượng ngùng tặng quà bánh cho tôi, họ cảm thấy mất thời gian của tôi.

Nhưng khi giảng bài cho các , bản thân tôi cũng đang học.

Nhưng tâm trạng vui vẻ kéo dài đến khi tôi bị Hà Sở Dao với một người đàn ông lạ mặt chặn trước xe.

Ai hiểu , chiếc xe mẹ sắp xếp đón tôi đi học lại có hai người ngồi trong.

Mở cửa xe ra, tôi bực bội lùi lại mấy bước.

“Phàm Phàm, đừng đi.”

Nghe giọng Hà Sở Dao, càng bực hơn.

Tôi đá một viên đá nhỏ trên đường.

“Dao Dao gọi em đấy, em không nghe thấy à?”

Cánh tay bị người con trai đó kéo lại, tôi chậc một tiếng.

“Nghe thấy thì sao, liên quan gì đến tôi.”

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho mẹ.

Tôi muốn mách tội.

Nhưng bị người con trai đó giật lấy điện thoại, lợi dụng chiều cao của mình giơ điện thoại lên.

Không cho tôi với tới.

Tôi đá một cú vào đầu gối ta.

Điện thoại rơi thẳng xuống, tôi không đỡ , màn hình vỡ toan.

Anh ta ngẩng đầu tôi, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tôi đoán ta là ai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...