Thiên Kim Nhận Nhầm – Chương 1

1

Tôi là thiên kim thật.

Khi biết tin này, tôi đang học toán, thầy giáo vừa giảng đến tập hợp.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài, vẻ mặt có chút khó tả.

Chỉ vài câu ngắn ngủi đã kể hết thân thế ly kỳ của tôi.

Sau đó dẫn tôi đến trước mặt một đôi vợ chồng.

“Triệu Phàm, đây là con của …”

Giáo viên chủ nhiệm còn chưa giới thiệu xong, tôi đã mắt sáng lên rồi giành trả lời.

“Bố mẹ, lần đầu gặp mặt, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.”

Tôi nở nụ rạng rỡ nhất, cố gắng để lại ấn tượng tốt với bố mẹ ruột.

Cặp vợ chồng trước mặt này nho nhã, ăn mặc giản dị không kém phần sang trọng, chưa kể đến vẻ mặt đầy thương và nước mắt lưng tròng của người phụ nữ quý phái kia khi tôi.

Chỉ một cái , tôi đã biết, Triệu Phàm tôi có nhà rồi.

Bao năm mơ ước nay đã thành hiện thực, tôi quả nhiên không phải con của bố mẹ tôi!

Tôi đã rồi, bố mẹ nào lại thiên vị như chứ.

Nhà còn hai quả trứng, một quả cho chị cả, một quả cho em trai.

Sao không thể đập ra chung, thành trứng rán?

Hoặc là nấu canh trứng?

Con thứ hai lại không ăn một miếng nào sao?

Từ năm bốn tuổi, tôi đã mơ ước một ngày nào đó, bố mẹ ruột của tôi sẽ lái xe ngựa bí ngô đến đón tôi về nhà.

Bây giờ Triệu Phàm tôi đã tìm lại bố mẹ ruột, sau này tôi ăn mười quả trứng một bữa cũng chẳng ai cản, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không tiếc.

Tôi đến mức nghẹn ngào.

“Bé ngoan của mẹ, con khổ quá.”

Tôi bị người phụ nữ quý phái ôm chầm lấy.

Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên thấy hơi ươn ướt khoé mi.

“Mẹ, con không khổ.”

Mẹ tôi nghe khóc càng dữ dội hơn.

Bố tôi đứng bên cạnh có chút rưng rưng, tôi vẫy vẫy tay: “Bố, bố cũng lại đây ôm đi.”

“Một nhà chúng tôi cuối cùng cũng đoàn tụ rồi.”

Bố tôi nghe liền chỉnh lại cà vạt, trông có vẻ chậm rãi thực ra bước hai bước đã đến bên cạnh tôi.

Tôi hạnh phúc đắm chìm trong vòng tay ấm áp tràn ngập hơi thở gia đình này.

Miệng không tự chủ mà cong lên.

Bố mẹ ruột vẫn là tốt nhất.

“Hai người không phải là bác cả của Triệu Phàm sao?”

Tôi đột nhiên mở mắt, về phía giáo viên chủ nhiệm đang thắc mắc.

Lông mày nhíu lại.

Tôi bố mẹ tôi từ từ buông tôi ra, sự ấm áp lập tức tan biến.

Trên mặt họ hiện lên một chút bối rối cùng xấu hổ.

“Phàm Phàm, bác là bác cả của con, đây là bác cả của con.”

“Hôm nay hai bác đến đón con về nhà.”

Tôi nhíu chặt mày, môi sắp bị cắn nát.

Hóa ra vừa rồi tôi nhận nhầm bố mẹ?

2

Tôi không ngồi xe ngựa bí ngô, mà ngồi xe sang của nhà bác cả, một đường đi đến nhà họ Hà.

Khi tôi bước vào biệt thự, tôi mới biết thiên kim thật này thực sự là thiên kim.

Bác cả dịu dàng nắm tay tôi, từng bước đi vào nhà họ Hà.

Bà chỉ vào cặp vợ chồng trong phòng khách rồi với tôi: “Phàm Phàm, đây là bố mẹ con.”

Tôi cắn môi dưới, do dự người đàn ông với người phụ nữ đối diện.

Còn có trạc tuổi tôi họ che chở sau lưng.

Người phụ nữ đi về phía tôi, trên mặt nở nụ .

“Phàm Phàm, mẹ đây.”

“Đây là bố với em Hà Sở Dao của con, sau này các con phải hòa thuận với nhau.”

tôi, mong đợi tôi phản ứng, nhận bố mẹ ngay tại chỗ.

Tôi hờ hững ừ một tiếng.

Người phụ nữ nhíu mày.

“Phàm Phàm, con phải ngoan phải lễ phép.”

“Con không vui khi gặp bố mẹ sao?”

Tôi bình tĩnh bà ta, như người mẹ nuôi hay trách móc tôi.

Bác cả lên tiếng: “Con bé mới về, cứ để con bé nghỉ ngơi một chút.”

Ông đi đến bên bác cả , ôm vai bà thì thầm vài câu.

Tôi ngẩng đầu ông, có chút không vui.

Hóa ra ông không phải là bố tôi.

Bố ruột tôi cũng bắt đầu đỡ.

“Anh cả đúng.”

“Con bé mới về, ở ngoài nhiều năm như , sau này em cứ từ từ dạy dỗ nó.”

Tôi im lặng họ, chìm vào im lặng, bóng tối từng chút một ập đến, nuốt chửng hy vọng của tôi.

Chỉ vì phản ứng của họ quá bình thản.

Không có cái ôm chào đón, không có tiếng khóc mừng rỡ.

Bình thản đến mức tôi dường như chỉ là một vị khách, chứ không phải là đứa con ruột mà họ đã mười mấy năm không gặp.

Lúc tôi mới vào cửa, họ đã tôi từ trên xuống dưới.

Dùng ánh mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, thầm chê bai: “Con tôi sao lại như thế này.”

Họ che chở kia sau lưng.

Rõ ràng tôi chẳng họ đã đề phòng tôi, như thể tôi sẽ ta .

Với nhiều năm kinh nghiệm đấu đá trong gia đình, tôi hiểu ngay hoàn cảnh của mình.

Trong nháy mắt, tôi hiểu ra lý do tại sao họ không đến đón tôi.

Họ muốn cho tôi một bài học, để tôi nhận ra rằng trong ngôi nhà này, tôi không phải là duy nhất.

Ngay cả khi tôi đón về, là con ruột của họ, tôi cũng không loạn, phải hòa thuận với em , họ lấy tư cách là bố mẹ, thay Hà Sở Dao lập uy.

Ngoài ra, tôi không tìm ra lý do nào khác để giải thích, nhất cử nhất của họ đều trùng khớp với bố mẹ nuôi của tôi.

Đặc biệt là ánh mắt, giống hệt nhau.

Trong mắt họ, tôi chính là kẻ xâm nhập gia đình, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ sự hòa thuận của gia đình, có thể bất thình lình công kích tinh thần với thể xác của các thành viên trong gia đình này.

Muốn bắt nạt tôi sao?

Mơ đi.

Mới gặp lần đầu thôi.

Thôi thì, tôi tấn công trực diện luôn.

Ban đầu còn định giả vờ một chút.

Bây giờ xem ra không cần thiết nữa.

Tôi chỉ tay về phía đó: “Cô ta là ai.”

“Có phải là con ruột của bố mẹ nuôi con, Triệu Phàm thật sự không?”

3

mặc váy dài, cưng chiều hết mực kia rõ ràng bị tôi dọa sợ, không nhịn co rúm người lại trốn sau lưng người khác.

Ánh mắt mẹ ruột tôi đột nhiên thay đổi.

Tôi khiêu khích bà ta, lý lẽ hùng hồn đưa ra cầu của mình: “Trong nhà này, có ta thì không có con, có con thì không có ta.”

“Hai người tự quyết định đi.”

“Ngày đầu tiên về nhà đã không đón con, hóa ra là đi chơi với con cưng của mình, nuôi còn tốt hơn cả con ruột.”

Tôi móc, trực tiếp lật tung cả trần nhà.

Muốn tôi hòa thuận với cái gì Hà Sở Dao sao, không thể nào.

Tôi chưa hé miệng câu nào, đã khẳng định tôi là người khó ở chung.

Ngay cả khi ban đầu tôi không có ác ý gì với Hà Sở Dao thì bây giờ tôi cũng bắt đầu ghét ta.

Con cái bất hòa, chính là bố mẹ vô đức.

“Con bé này, sao lại thế, bao nhiêu năm nay, bố mẹ con dạy con thế nào?

“Còn cả cái đầu tóc của con, trông như con trai .”

Mẹ ruột trực tiếp đứng chắn trước mặt Hà Sở Dao, che khuất tầm mắt tôi.

Bà ta trừng mắt tôi, giống hệt thú cái bảo vệ con.

Tôi không chịu yếu thế: “Còn có thể dạy thế nào nữa, không nghe lời thì đánh, cãi lại thì mắng.”

“Con còn muốn xem mẹ dạy con mình thế nào, gặp chị mà không một lời, thật là thô lỗ.”

Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng bà ta.

Mong đợi một dùng nắm đánh ngã cả nhà để nuôi tóc dài, mặc váy ôm eo tinh xảo?

Bà ta không có vấn đề về não chứ, đánh nhau không cần gì khác, chỉ cần túm lấy tóc tôi, tôi phải chịu trói.

Nói tôi vô lễ, tôi còn thấy bà ta vô lễ.

Gia đình tệ gì thế này, tôi không thèm, ban đầu còn mong đổi bố mẹ tốt.

Loại này thì thôi , tôi thà không có còn hơn, tôi quay đầu bỏ đi, chuẩn bị về trường học.

Trong túi còn nhét hai trăm tệ, là tiền sinh hoạt tôi dành dụm .

Không biết vé xe về trường bao nhiêu tiền một vé, thật là lãng phí thời gian, đi một chuyến vô ích.

Tôi lẩm bẩm cúi đầu đi về phía trước, miệng lẩm bẩm chửi rủa, bị lại bị người khác ôm ngang hông xoay một trăm tám mươi độ trên không trung, sau đó kẹp vào hông đưa trở lại.

“Đây là nhà con, con đi đâu?”

Bác cả đặt tôi xuống, vỗ đầu tôi, ôn tồn .

Tôi bướng bỉnh quay người: “Đây không phải nhà của con, con muốn về trường.”

“Con vừa mới lên lớp mười, học hành là quan trọng nhất, xin đừng lỡ việc học của con.”

Nhưng ông lại cố chấp giữ chặt vai tôi, không cho tôi nhúc nhích.

Thấy tôi vẫn còn giãy giụa, dứt khoát nhấc bổng tôi lên, hai chân tôi đạp loạn xạ trong không khí.

“Đây chính là nhà con.”

Nhìn bố mẹ ruột tệ vô cảm với tôi trong phòng khách với yếu đuối đang khóc lóc nức nở họ che chở sau lưng.

Tôi nổi giận, hét lớn.

“Không phải! Bố mẹ nào lại không cần con mình.”

Tôi kìm nén những giọt nước mắt vô dụng, quay đầu đi, không muốn khóc trước mặt những người này.

Họ không tôi, khóc có ích gì.

Nước mắt chỉ thể hiện sự yếu đuối của tôi.

“Bao nhiêu năm ở ngoài thật sự bị nuôi hư rồi, tính này mà không sửa thì sau này sẽ phải chịu thiệt.”

Ông bố giả vờ hiền lành của tôi đứng bên cạnh .

Sau đó lại liên tục lắc đầu thở dài, như thể tôi là người chuyện xấu.

Rõ ràng là họ bảo tôi về, cho tôi hy vọng rồi lại đẩy tôi xuống vực thẳm, tôi vốn tưởng mình sẽ có bố mẹ thương.

Tôi sẽ là bảo bối trong tim họ, họ đều như nhau, đều không thích tôi.

Bố mẹ nuôi không thích đứa con này, bố mẹ ruột lại càng thích con nuôi.

Tôi không xứng có bố mẹ thương mình sao?

Mẹ ruột lập tức đi đến trước mặt tôi, hơi cúi người.

“Phàm Phàm, chuyện hôm nay mẹ không trách con.”

“Là lỗi của mẹ, do mẹ không đi đón con.”

“Nhưng chuyện này không liên quan đến Dao Dao, chuyện ôm nhầm các con đều là nạn nhân, con không thể đổ lên người con bé .”

Tôi lạnh: “Vậy thì trách ai?

“Trách các người sao? Để lạc tôi mất bao nhiêu năm, bây giờ mới tìm lại?”

Bà mím môi, nuốt xuống lời trách móc.

Dù sao tôi cũng không định nhận họ bố mẹ, muốn tôi thế nào thì .

Bà khẽ thở dài, muốn sờ mặt tôi, tôi trực tiếp tránh đi.

“Thôi, sau này mẹ sẽ bù đắp cho con.”

“Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi đổi họ.”

Tôi liếc Hà Sở Dao không một lời: “Còn ta thì sao?”

“Hai người không trả ta về sao?”

“Cả hai đều muốn?”

Mẹ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bà ghét sự gay gắt của tôi.

“Phàm Phàm, con đừng cứ chằm chằm vào Dao Dao nữa, mẹ đã với con rồi, Dao Dao vô tội, hơn nữa, mẹ nuôi Dao Dao bao nhiêu năm nay, sao có thể nỡ để con bé đến một gia đình như .”

“Như sẽ hủy hoại con bé.”

Tôi tấm thảm mềm mại trên sàn, giẫm lên thật thoải mái, mười mấy tuổi đầu tôi mới thấy tấm thảm xa hoa như .

“Vậy còn tôi, mười mấy năm qua của tôi tính là gì?”

“Ở nhà bố mẹ nuôi phải chịu ấm ức, về đây, các người còn muốn tôi chịu ấm ức.”

“Sao lại có những ông bố bà mẹ như các người.”

Bố ruột bẻ gãy điếu thuốc trên tay, giọng mang theo sự đe dọa: “Không ai bắt con chịu ấm ức, là do con tự chuốc lấy.”

“Nếu con không muốn nhận chúng tôi bố mẹ, con có thể không nhận.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...