Nhìn ánh mắt đầy cảm của ta dành cho tôi bây giờ, tôi chỉ thấy buồn nôn. Sợ ta sau này lại quấy rầy tôi, tôi đã công khai ngay tại chỗ những hành vi đáng ghê t,ởm của ta.
Ông ngoại của Kim Chân Nghi ban đầu chỉ nghĩ rằng đây là mâu thuẫn nhỏ giữa các , khi nghe về những việc của Giang Xuyên, ông lập tức nhận ra mâu thuẫn này đã trở nên nghiêm trọng.
Không chỉ ra lệnh cho Kim Chân Nghi chia tay với Giang Xuyên ngay tại chỗ, mà còn dẫn cả gia đình rời đi trong sự xấu hổ.
Trước khi đi, ông không ngừng xin lỗi tôi, trên mặt vừa áy náy vừa sợ hãi.
Chỉ là, khi rời đi lại không mang theo Giang Xuyên và Hứa Thiện Nguyệt. Vì hai người họ bị bảo vệ khiêng ra ngoài.
Còn trai của Hứa Thiện Nguyệt, khi thấy hình không ổn, đã sớm cắt đứt quan hệ với ta, thậm chí không thèm ta một cái, mà đi theo ông nội rời đi.
11
Sau khi chuyện này kết thúc, để bù đắp cho tôi, ông bà nội đã hào phóng mua một hòn đảo bốn mùa như xuân tặng tôi.
Hiện tại cả hòn đảo đang sửa chữa lớn, xây dựng một vương quốc thuộc về tôi.
Tôi và Châu Châu thỉnh thoảng cũng gặp nhau, ấy nhờ vào nỗ lực của mình đã tìm một công việc khá tốt, và khi tôi mời ấy đến công ty tôi việc, ấy đã từ chối ngay lập tức.
Cô ấy , áp lực quá lớn, ấy muốn sống một cuộc đời bình yên, thoải mái.
Sau đó, ấy tìm một trai, môn đăng hộ đối, bây giờ sống rất hạnh phúc.
Khi gặp ấy, tôi cũng nghe từ miệng ấy về hình hiện tại của ba người kia.
Khách sạn nhà họ Kim đã sản, vì ông ngoại của Kim Chân Nghi tức giận cắt đứt tài chính của con và con rể. Ban đầu khách sạn này mở là nhờ ông ngoại, giờ tài chính bị cắt, họ lập tức sản.
Còn công ty của ông ngoại ấy cũng không tốt lắm, không phải do ông bà nội tôi cố ý chèn ép, mà là sau buổi tiệc đó, nhiều người sợ đắc tội với ông bà nội tôi, tự cắt đứt quan hệ với họ.
Còn về Hứa Thiện Nguyệt, sau khi bị trai béo bỏ rơi, Kim Chân Nghi cũng không thể quan tâm đến ta, ta còn nợ lớp trưởng mười nghìn tệ, ngày nào cũng bị lớp trưởng đuổi theo đòi nợ.
Hơn nữa, công việc mà ta hứa với lớp trưởng cũng không thực hiện, lớp trưởng không có tiền nhà, cũng không có việc , không dám với bố mẹ, nên đã tìm đến bố mẹ của Hứa Thiện Nguyệt.
Do đó, danh tiếng của Hứa Thiện Nguyệt không chỉ bị hủy hoại trong trường học mà còn ở quê nhà của ấy.
Vì , Hứa Thiện Nguyệt không dám về nhà nữa, không ai biết ấy đã đi đâu. Chỉ biết lần cuối cùng thấy ấy, ấy đang mời khách ở khu Hồng nào đó.
Cô ấy luôn muốn đi đường tắt, cuối cùng lại vì kiếm tiền mà chọn con đường tắt này.
Còn về Giang Xuyên, gia đình của Kim Chân Nghi rất căm ghét ta. Họ cho rằng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta.
Nghe , ta bị người của xã hội đen mà bố Kim đánh g,ãy chân. Sau đó, ta kiện bố Kim ra tòa, vì không có bằng chứng nên thua kiện.
Diễn đàn trường học bây giờ toàn là những tin xấu về ta. Đồng thời, ngược lại, cũng toàn là những lời khen ngợi tôi, dù sao thì chính quyền cũng đã đích thân khen ngợi, đây là thiên kim của Tập đoàn Cố Thị, người đã quyên góp xây dựng trường học, ai mà không khen ngợi?
Từ một người xuất sắc của khoa, chỉ sau một đêm rơi xuống thần đàn, Giang Xuyên có chút không chấp nhận , phát điên. Từ đó về sau, ta không đi tìm việc , cũng không muốn gặp cha mẹ.
Cả ngày chỉ ở trong phòng trọ hét lên: “Của tôi, của tôi, đáng lẽ tất cả đều là của tôi.”
Cuối cùng, chủ nhà không chịu nổi nữa, đuổi ta ra ngoài. Mà ta bị gãy chân, lại không có chỗ ở, liền trộm một chiếc ván trượt ngồi lên đó, trên người treo một cái chậu sắt, đi ăn xin khắp nơi, sống lang thang.
Nghe đến đây, tôi không khỏi thở dài một tiếng: “Cà phê kiểu Mỹ này hơi đắng, bỏ đi. Tôi đi mua một cốc trà sữa.”
Bọn họ ấy, đều là đáng đời mà.
(Hết)
Bạn thấy sao?