Giang Hành Chi cứng họng, nhà họ Giang của ta không đắc tội nổi với hai người này, trong lòng tức tối Giang Trăn Trăn một cái.
Anh ta với giọng nghiêm nghị:
“Trăn Trăn, xin lỗi Lãm Nguyệt.”
Giang Trăn Trăn sắc mặt ta, miễn cưỡng lời xin lỗi với tôi rồi bỏ đi, để lại Giang Hành Chi đứng đó lúng túng.
Tôi không nhịn bật thành tiếng. Phó Lâm Châu thấy , bước đến bên cạnh tôi:
“Vui đến thế sao?”
Tôi gật đầu lia lịa. Đây là lần đầu tiên có người đứng về phía tôi trước Giang Trăn Trăn. Nhìn hai “cao thủ” đứng cạnh mình, cảm giác an toàn tràn đầy.
Tôi ngồi vào góc, lấy một miếng bánh nhỏ ăn. Bất chợt, Cố Hoài Xuyên vỗ nhẹ vào vai tôi:
“Nhìn xem ai kìa?”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một chàng cực kỳ đẹp trai đang tiến lại gần chỗ mình, mắt liền sáng rực.
“Giang Lãm Nguyệt, thu lại ánh mắt mê trai của em đi. Trên giường còn chưa ngắm đủ sao?”
Tôi sực tỉnh liền nhận ra ấy ai.
“Lục Tư Viễn, sao lại ở đây? Không phải đang đi công tác nước ngoài sao?”
Anh ấy đưa tay véo nhẹ má tôi:
“Không về sớm sợ tổ ấm của mình bị chiếm mất. Nói đi, em định để con của tôi nhận ai bố?”
4
Nghe câu đó, Cố Hoài Xuyên và Phó Lâm Châu liền tỏ vẻ không hài lòng.
“Cái gì mà con của ? Mới chỉ có 33% khả năng thôi mà đã chắc là của rồi sao?”
“Cố tổng đúng, coi chúng tôi là không tồn tại à?”
Lục Tư Viễn hai người họ với vẻ không vui, rút tay về:
“Tôi là con của tôi thì chính là con của tôi. Tôi cược một tỷ, dám không?”
Phó Lâm Châu liếc ta:
“Anh coi thường ai thế? Tôi cược mười tỷ, là con của tôi.”
Cố Hoài Xuyên ôm eo tôi, ném ánh mắt khinh khỉnh về phía hai người kia:
“Đã chơi thì phải chơi cho lớn, tôi cược một trăm tỷ, con tôi.”
Phó Lâm Châu và Lục Tư Viễn liếc nhau, đồng thanh :
“Cược luôn.”
Nhìn ba người đầy hứng thú muốn thắng, tôi lén giơ tay lên.
“Tôi cược rằng đứa bé là con của cả ba người.”
Mấy người nhau, mặt đầy vẻ không tin.
Trong đầu tôi nhớ lại tiết câu chuyện, yên tâm đặt cược.
Lần này, chắc chắn thắng rồi. Tôi như thấy ba trăm tỷ đang vẫy gọi mình.
Lục Tư Viễn thấy nụ đắc ý trên mặt tôi, hỏi:
“Giang Lãm Nguyệt, còn tiền cược của em đâu? Tưởng chơi tay không bắt sói à?”
Nghe tôi liền hếch mặt lên, vỗ vào bụng vẫn còn phẳng lì của mình:
“Tiền cược của tôi ở đây.”
Lục Tư Viễn xuống bụng tôi, nhíu mày:
“Giang Lãm Nguyệt, em chắc là không có ai khác nữa chứ? Tôi không muốn đến lúc đó lại xuất hiện thêm một người đàn ông đến tranh bố đâu.”
Gì chứ?
Tôi là người như sao?
Tôi liếc mắt ấy:
“Anh cứ yên tâm đi.”
Nói rồi liền không để ý đến ánh mắt thầm lặng đầy sắc bén giữa ba người đàn ông bên cạnh, tôi ngồi đó vui vẻ ăn uống thỏa thích.
Cố Hoài Xuyên cứ thỉnh thoảng lại vuốt ve eo tôi, tôi trừng mắt liếc vài lần vẫn như không có gì.
Chẳng mấy chốc, Giang Trăn Trăn khoác tay bố mẹ mình bước ra.
Giới hào môn từ lâu đã nghe chuyện thiên kim giả – thật của nhà họ Giang, hôm nay là lần đầu tiên mọi người biết rõ mọi chi tiết.
Trên sân khấu, Giang Trăn Trăn vừa kể khổ về cuộc sống bất hạnh của mình, vừa ngấm ngầm bôi xấu cha mẹ ruột của tôi, khiến tôi không chịu nổi nữa.
Cô ta có thể bôi nhọ tôi, không phép bôi nhọ cha mẹ tôi.
Tôi tiến lên ngắt lời màn diễn thuyết của ta:
“Giang Trăn Trăn, thế mà không thấy trái với lương tâm à?”
Mọi người xung quanh nghe thế liền lộ vẻ tò mò, thích thú.
Trên sân khấu, Giang Trăn Trăn bộ sợ hãi tôi, vẻ mặt đầy oan ức:
“Chị, chị thế là ý gì? Em biết họ là cha mẹ ruột của chị, chị đứng về phía họ là đương nhiên, chị cũng không nên phủ nhận những nỗi khổ mà em đã trải qua chứ?
Chị chưa từng chịu đựng đau khổ của người khác, đừng khuyên người khác sống thiện lành.”
Câu này khiến mọi người dường như đều nghiêng về phía ta.
Tôi bước đến phía trước, thẳng vào ta:
“Giang Trăn Trăn, bố mẹ nuôi không quan tâm đến , ai là người dạy học violin?
Cô mình từ nhỏ đã việc nhà, thế sao ngay cả nấu ăn cũng không biết?
Đừng với tôi là vừa về nhà họ Giang ba tháng đã thành thạo violin mà quên cách nấu ăn, chuyện đó trẻ con cũng không tin.”
Cô ta bị tôi đến á khẩu, không nên lời.
Kể từ khi về nhà họ Giang, ta không ít lần khoe khoang tài năng trước mặt mọi người để chứng tỏ mình không phải người tầm thường.
Chiếc violin từng là niềm tự hào của ta, giờ đây lại trở thành bằng chứng cho sự dối của ta.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt không ngừng đổ dồn về phía Giang Trăn Trăn trên sân khấu.
Cha Giang tức giận, cắt ngang màn chất vấn của tôi.
“Đủ rồi! Con còn muốn ầm đến khi nào nữa? Có thể con ghen ghét và rời khỏi nhà họ Giang, đừng quên rằng Trăn Trăn mới là con ruột của chúng tôi.
Cho dù con thấy Trăn Trăn không vừa mắt, con cũng nên lại đây là nơi nào chứ? Con đã mất mặt nhà họ Giang rồi.”
Mắt tôi cay xè.
Lại như nữa.
Từ khi Giang Trăn Trăn trở về, bất cứ chuyện gì xảy ra đều là lỗi của tôi. Ai không biết lại tưởng tôi đã phạm tội tày trời.
Khi ta mới về, tôi đã đề nghị rời đi. Dù cha mẹ ruột của tôi đã không còn, tôi đã trưởng thành, có thể tự lo cho mình.
Nhưng nhà họ Giang thì sao?
Nói những lời tử tế rằng nuôi tôi nhiều năm như con ruột, không quan tâm đến huyết thống, không muốn để tôi đi.
Nhưng thực tế lại luôn tôi bằng ánh mắt khó chịu, dần dần hoại danh tiếng của tôi, cuối cùng là đuổi tôi ra khỏi nhà.
Họ ra vẻ như chẳng còn cách nào khác, giẫm lên tôi để lấy tiếng tốt.
Đúng là vừa giả tạo vừa hống hách.
Tôi siết chặt ngón tay, cha Giang:
“Nhà họ Giang? Tôi tính là người nhà họ Giang từ lúc nào ? Chẳng phải các người đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà rồi sao?
Nếu sợ tôi mất mặt, gọi tôi đến đây để gì? Để chứng minh sự tốt bụng của các người à?”
Ông ta lườm tôi, sắc mặt tối sầm:
“Câm miệng ngay.”
5
Mọi người đều nhà họ Giang đầy kinh ngạc, xì xào bàn tán.
“Cái gì? Nhà họ Giang chẳng phải với bên ngoài rằng Giang Lãm Nguyệt tự chuyển ra ngoài sao? Họ còn là giữ mãi mà ấy không ở lại.”
“Nghe thì nghe thế thôi, chứ thật thì nhà họ Giang cũng giả tạo lắm, lợi lộc gì cũng gom hết vào mình.”
“Trời đất, nuôi con bao nhiêu năm mà cũng đuổi đi , đúng là lạnh lùng.”
Ánh mắt khác thường của mọi người dồn về phía nhà họ Giang khiến cho da mặt dày như Giang Trăn Trăn cũng không chịu nổi.
Huống hồ cha mẹ Giang và Giang Hành Chi – người trọng sĩ diện – đều tức đến mức mặt đỏ tía tai không dám nổi giận.
Tôi đứng cảnh bọn họ dù căm ghét tôi chẳng thể gì mà thấy vui không chịu đuợc.
Cố Hoài Xuyên cùng vài người khác nhà họ Giang với vẻ mặt đầy u ám, rồi ấy vỗ nhẹ lưng tôi an ủi.
“Em định gì bây giờ?”
Tôi qua sắc mặt của vài người:
“Tôi muốn đưa Vượng Tài đi.”
Đó có lẽ là thứ duy nhất tôi lưu luyến ở nhà họ Giang. Còn về phần nhà họ Giang… coi như người xa lạ là rồi.
Nhưng nếu họ không biết điều mà còn muốn khó tôi, thì đừng trách tôi không nể nữa.
Buổi tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn, không chỉ không giúp danh tiếng nhà họ Giang lên cao mà còn cho họ mất mặt.
Khi tôi trở về nhà họ Giang, tất cả đều giận dữ tôi, mẹ Giang ngồi trên sofa, tôi với vẻ khinh miệt.
“Giang Lãm Nguyệt, còn dám trở về sao? Chẳng phải là cái loại mặt dày bám lấy gia sản nhà họ Giang sao?
Nếu ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ rộng lượng bố thí cho một bữa ăn, dù gì nhà chúng tôi cũng không thiếu chút đó.”
Đúng là bệnh ảo tưởng nặng, cần phải chữa trị.
Tôi không thèm quan tâm đến vẻ mặt khinh thường của họ, chỉ :
“Tôi đến để đưa Vượng Tài đi.”
Sắc mặt mẹ Giang lập tức thay đổi, bà ta chỉ thẳng vào tôi, giọng đầy cay nghiệt:
“Cô nằm mơ đi, ở đây đến một giọt mưa rơi cũng phải mang họ Giang.”
Không để ý đến những lời trách móc sau lưng, tôi đi thẳng đến chỗ chuồng chó, không thấy Vượng Tài đâu.
Trong lòng bắt đầu bất an, tôi quay lại phòng khách, hỏi:
“Vượng Tài đâu?”
Giang Trăn Trăn đầy ác ý:
“Xin lỗi chị nhé, em bị dị ứng với lông chó nên bảo người mang nó đi rồi.”
Dị ứng lông chó?
Lúc ta mới trở về, còn vuốt ve Vượng Tài không ít lần, sao lúc đó không thấy gì?
Bạn thấy sao?