Thiên Kim Bị Thất [...] – Chương 3

7

Rời khỏi văn phòng, tôi định đến tham dự một buổi tiệc vào buổi tối.

Nhưng không ngờ vừa xuống tới tầng trệt, tôi đã thấy rất nhiều người tụ tập trong sảnh tòa nhà.

Cô tiếp tân ở quầy lễ tân tầng 1 thấy tôi, liền vội vàng bước tới.

"Giám đốc Tô, chị đến thật đúng lúc. Chúng em đang định tìm chị. Vừa rồi có một cặp mẹ con đến đây, là mẹ ruột và trai của chị, họ nhất quyết đòi gặp chị. Chúng em không đồng ý thì họ..."

Cô lễ tân lộ vẻ khó xử, dường như không biết phải diễn tả thế nào.

Nhưng ấy không cần phải thêm.

Vì tôi đã nghe thấy tiếng khóc lóc từ phía trước vang lên—

"Ôi, tôi khổ quá! Con tôi nuôi hơn hai mươi năm thành con người ta cũng đành, đằng này con ruột của tôi cũng không nhận tôi nữa!"

Tôi bước đến, quả nhiên thấy mẹ Tô ngồi bệt trên đất khóc lóc om sòm, còn bên cạnh là Tô Cường đang giả vờ lau nước mắt.

Chỉ thấy Tô Cường đang an ủi mẹ Tô:

"Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Cũng chỉ tại nhà mình nghèo, đâu bằng nhà họ Cố là gia đình danh giá, cũng chẳng trách Cầm Cầm và Vy Vy không muốn nhận lại chúng ta."

Mẹ Tô vẫn tiếp tục khóc.

"Tôi biết nhà mình chẳng bằng một ngón tay của nhà họ Cố, tôi chỉ muốn thấy con ruột của mình một lần thôi, sao mà khó thế!"

Lúc này đang giờ tan tầm, vốn dĩ tòa nhà đã rất đông người qua lại, thêm giọng khóc lớn của mẹ Tô, ngay lập tức thu hút đông đảo sự ý.

Không ít người bắt đầu nhận ra.

"Tôi nhớ rồi, trước đây nhà họ Cố từng phát hiện ra chuyện nhầm lẫn con thật - giả, đây chính là cha mẹ ruột của con giả sao?"

"Thật thảm quá, đúng là người thường sao so bì với gia đình giàu có."

"Nhưng dù sao họ cũng nuôi dưỡng con của mình, đó là cha mẹ ruột của thiên kim giả, cũng đâu phải vì không giàu có mà bị phủ nhận chứ."

"Tôi nhớ thiên kim giả đó là Cố Vy, bây giờ gọi là Tô Vy, hình như đang việc ở tập đoàn Vạn Thị?"

Chuyện thiên kim thật - giả của nhà họ Cố trước đây đã xôn xao khắp nơi, rất nhiều người biết đến, nên nhanh chóng hiểu ra câu chuyện.

Không ít người còn lấy điện thoại ra quay phim.

Mẹ Tô thấy xung quanh càng ngày càng đông người, lại càng diễn sâu hơn.

"Con ơi! Vy Vy à! Mẹ xin con, vì mẹ đã mang thai mười tháng, mạo hiểm cả mạng sống để sinh ra con, con hãy mẹ một lần thôi——"

Mẹ Tô chưa kịp xong, tôi đã bước đến trước mặt bà và lạnh lùng : "Diễn đủ chưa."

Tiếng khóc của mẹ Tô lập tức ngừng lại, bà ngẩng lên thấy tôi, ngay lập tức đổi sang vẻ mặt vui mừng.

"Vy Vy, cuối cùng con cũng chịu gặp mẹ rồi sao! Con chịu về nhà với mẹ rồi hả!"

Vừa , bà vừa định kéo tay tôi, tôi lùi lại tránh né.

Tôi lạnh:

"Về nhà với bà để gì? Để bị bà bán đi lấy tiền sính lễ à?"

Sắc mặt mẹ Tô lập tức cứng lại, sau đó bà lại tiếp tục khóc lóc ầm ĩ.

"Đúng là số tôi khổ, đến con ruột cũng không nhận tôi nữa!"

Có lẽ diễn xuất của mẹ Tô quá xuất sắc, nhiều người xung quanh bắt đầu thấy khó chịu.

Một ăn mặc thời trang, xinh đẹp đang giơ điện thoại quay phim không kìm lên tiếng:

"Này, Tô Vy phải không? Cô quá đáng thật đấy! Dù nhà họ Tô không giàu như nhà họ Cố, họ vẫn là cha mẹ ruột của mà!"

Tôi ngẩng lên, lập tức nhận ra đó.

"Vivian?"

Vivian là một blogger có hàng triệu người theo dõi trên mạng.

Trước đây, khi tôi một dự án quảng bá cho nhà họ Cố, tôi đã nghiên cứu hồ sơ của ta để chọn người hợp tác.

Vivian thấy tôi nhận ra mình thì hơi ngạc nhiên, nhanh chóng lên tiếng: "Đúng! Là tôi đây! Tôi khuyên nên về nhà với mẹ đáng thương của ngay, nếu không tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của !"

Nhìn vào điện thoại của ta, tôi chợt hiểu ra: "Cô đang livestream à?"

Tôi hiểu rõ mấy blogger kiểu này lắm.

Gặp phải chuyện có tính chất giật gân thế này, chắc chắn họ sẽ ngay lập tức livestream để tranh thủ hút fame.

Vivian thoáng chút lúng túng, vẫn lập tức : "Đúng ! Tôi đang livestream, thì sao! Bây giờ mọi người đều thấy đối xử với cha mẹ ruột của mình như thế nào rồi!"

Vivian tưởng tôi sẽ nổi giận, thậm chí còn bảo vệ điện thoại, sợ tôi giật lấy.

Nhưng không ngờ tôi lại hài lòng gật đầu.

"Cô đang livestream thì tốt."

8

Tôi bước thẳng đến trước camera, thản nhiên mở lời:

"Nhân lúc mọi người đang theo dõi, tôi muốn rõ một chuyện. Tôi không hề phủ nhận cha mẹ ruột của mình. Ngược lại, việc đầu tiên tôi sau khi rời khỏi nhà họ Cố là đi tìm cha mẹ ruột.

"Nhưng khi gặp họ, tôi phát hiện rằng họ muốn tôi kết hôn với một người đàn ông xa lạ mà tôi chưa từng gặp, chỉ vì họ cần tiền sính lễ để mua nhà cho con trai của họ."

Lời tôi vừa dứt, mọi người xung quanh đều sững sờ.

Mẹ Tô và Tô Cường dường như không ngờ tôi lại có thể giữ bình tĩnh như trước màn kịch của họ. Sau giây phút hoảng loạn, mẹ Tô là người phản ứng trước, lại tiếp tục khóc lóc ầm ĩ.

"Vy Vy, mẹ biết con không muốn nhận mẹ, con cũng không thể bịa chuyện như ! Chúng ta chưa bao giờ ép con kết hôn!"

"Đúng rồi!" Tô Cường cũng vội vàng lên tiếng, "Nói chuyện phải có bằng chứng chứ!"

"Bằng chứng?" Tôi khẽ , "Được thôi, để tôi cho các người xem bằng chứng."

Tôi lập tức lấy điện thoại ra và phát đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm chính là cuộc đối thoại lần đầu tôi trở về nhà họ Tô, khi họ ngang nhiên bắt tôi thay thế Cố Cầm Cầm để kết hôn.

Sắc mặt của Tô Cường và mẹ Tô trắng bệch.

"Cô… dám ghi âm!"

"Đúng ." Tôi bình thản đáp, "Thói quen thôi."

Đùa gì chứ.

Những năm ở nhà họ Cố, tôi đã chứng kiến bao nhiêu mưu mô, thủ đoạn trong giới nhà giàu.

Chưa đến ai khác, riêng cái người từng là trai tôi, Cố Tử Thần, suốt ngày nghĩ đủ mọi cách để tôi.

Nên việc tôi có thói quen ghi âm mọi lúc mọi nơi chẳng có gì lạ cả.

Chỉ để tránh bị người khác hãm thôi.

Tôi ngẩng lên thẳng vào camera của Vivian.

"Đoạn ghi âm này hoàn toàn là thật. Tôi có thể đăng công khai lên mạng bất cứ lúc nào. Tôi tin rằng các trên mạng đủ thông minh để không bị kẻ xấu lợi dụng công cụ."

Nói xong, tôi chẳng chần chừ thêm giây nào mà quay người rời đi.

Nhờ vào lượng người theo dõi của Vivian, cộng thêm sự quan tâm sẵn có từ vụ việc thiên kim thật – giả của nhà họ Cố, buổi livestream này và đoạn ghi âm tôi đăng sau đó nhanh chóng leo lên hot search.

Mọi người đều đứng về phía tôi, mắng nhà họ Tô là những kẻ ác mà dám đi kể lể trước, trọng nam khinh nữ và không biết xấu hổ.

Nhà họ Tô bị dư luận mắng chửi dữ dội đến mức không còn dám nhảy nhót lung tung nữa, yên phận hẳn.

Cố Cầm Cầm thì vui sướng ra mặt.

Lúc đến tìm tôi, ấy còn hào hứng đọc to những bình luận trên mạng chửi nhà họ Tô.

"Những người này thật đáng ghê tởm, coi con như công cụ để nuôi con trai, mà còn mặt dày con nuôi không nhận họ à? Tớ khinh!"

Đọc xong, Cố Cầm Cầm tôi bằng ánh mắt lấp lánh.

"Tô Vy, cậu thật là lợi ! Một phát là dẹp luôn nhà họ Tô, cậu đúng là thần tượng của tớ!"

Tôi lại nhíu mày Cố Cầm Cầm.

"Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hôm nay là cuối tuần, tôi vốn định đi xem triển lãm tranh, không ngờ Cố Cầm Cầm lại đột ngột nhắn tin có chuyện khẩn cấp cần tìm tôi.

Vì thế tôi mới cho ấy đến nhà.

Nghe thấy câu hỏi của tôi, nụ trên mặt Cố Cầm Cầm lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt u sầu.

"Là thế này, ba mẹ bảo tớ đi để rèn luyện thêm, Cố Tử Thần giao cho tớ một dự án, mà tớ không biết phải thế nào, nên mới đến nhờ cậu."

9

Dự án mà Cố Tử Thần giao cho Cố Cầm Cầm lại là dự án lớn nhất trong năm của nhà họ Cố.

Bề ngoài thì có vẻ như ta tin tưởng ấy, thực chất, tôi biết rõ, ta chỉ đang đợi ấy hỏng dự án này, để đuổi ấy ra khỏi ban quản lý của công ty.

Bởi lẽ dự án này quá khó khăn với một người mới như Cố Cầm Cầm, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Khi tôi suy đoán này với Cố Cầm Cầm, ấy chỉ ngơ ngác.

"Đuổi thì đuổi chứ sao! Dù gì thì tớ vẫn có quyền thừa kế cổ phần mà, không vào ban quản lý cũng , sau này tớ một cổ đông nhàn hạ không phải tốt hơn sao?"

Tôi Cố Cầm Cầm một cách lãnh đạm.

"Cậu quá ngây thơ rồi."

"Nếu Cố Tử Thần là một người tốt, thì suy nghĩ của cậu cũng có lý. Nhưng ta không phải .

"Anh ta muốn đá cậu ra khỏi ban quản lý, và khi cậu bị lập rồi, ta sẽ có đủ cách để cướp lấy cổ phần từ tay cậu."

Cố Cầm Cầm nghe mới sợ hãi: "Có thật đáng sợ như không?"

Tôi lạnh lùng : "Cậu nghĩ giới nhà giàu dễ dàng như sao?"

Cố Cầm Cầm vội vàng kéo tay tôi, vẻ mặt tội nghiệp: "Tô Vy, cậu nhất định phải giúp tớ!"

Tôi dĩ nhiên sẽ giúp Cố Cầm Cầm.

Tôi phân tích cho ấy cách xử lý toàn bộ dự án. Nhưng có nhiều việc tôi không thể thay ấy .

Chẳng hạn như gặp gỡ khách hàng, đàm phán...

Tôi chỉ có thể hướng dẫn ấy.

Ban đầu, Cố Cầm Cầm còn có chút tinh thần học hỏi, mới qua một ngày, ấy đã bỏ cuộc.

"Hu hu hu, Tô Vy, việc này khó quá! Nhiều báo cáo như , sao tớ nhớ hết !"

"Đây chỉ mới là khởi đầu thôi." Tôi vẫn không biểu lộ cảm , "Mục tiêu của cậu là trở thành tổng giám đốc điều hành của nhà họ Cố, mà đã tổng giám đốc thì cậu phải chuẩn bị tâm lý việc hơn 18 tiếng mỗi ngày."

Cố Cầm Cầm kêu lên đầy tuyệt vọng.

"Không, tớ thật sự không chịu nổi nữa." Cô ấy tuyệt vọng nắm chặt lấy tay tôi, "Tớ nhớ là có cái gọi là mô hình quản lý mà, tớ có thể tìm một người quản lý tổng giám đốc thay tớ, còn tớ chỉ ngồi đếm tiền, đúng không?"

Tôi ngạc nhiên một lúc.

"Thật sự có mô hình đó, người quản lý này phải là người cậu tin tưởng tuyệt đối, và phải có năng lực. Không dễ tìm đâu."

Quả thực, trong thời buổi này, nhiều doanh nghiệp gia đình không nhất thiết phải để người trong gia đình nắm quyền.

Vì có quá nhiều thế hệ con cháu giàu có vô dụng, nên nhiều người cũng chọn người có năng lực thực sự tổng giám đốc, còn người trong gia đình chỉ giữ cổ phần.

Nhưng mô hình này tất nhiên có rủi ro.

Chưa kể đến năng lực của người quản lý, vấn đề tin tưởng cũng là một thách thức lớn.

Cố Cầm Cầm lại sáng mắt, nắm chặt lấy tay tôi.

"Vậy thì chẳng phải cậu là người hoàn hảo nhất sao, Tô Vy!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...