Thiên Kim Bị Thất [...] – Chương 1

1

Ngày tôi biết mình không phải là thiên kim nhà họ Cố, tôi đang đàm phán một vụ thu mua trong công ty.

Tôi ép giá xuống còn một nửa giá thị trường, thì Cố Tử Thần bước vào.

Anh ta ném bản xét nghiệm ADN xuống trước mặt tôi, lạnh lùng :

"Cố Vy, bố mẹ đã xét nghiệm ADN rồi, năm đó bị ôm nhầm, không phải em tôi, cũng không phải tiểu thư nhà họ Cố!"

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, tôi thì rất bình tĩnh.

Thật ra, tôi đã có linh cảm từ lâu rồi.

Từ nhỏ, tôi đã thấy dáng người cao ráo của mình không giống với bố mẹ nhỏ nhắn.

Gần đây, khi thấy dì Vương lén lút nhặt tóc trên giường tôi, tôi đã biết ngày này sắp đến.

Vì đã chuẩn bị tâm lý trước, nên lúc này tôi không hề hoảng loạn, chỉ thản nhiên : "Được rồi, tôi biết rồi. Cho tôi hoàn thành vụ thu mua này trước đã."

Dù sao thì tôi không có thói quen bỏ dở giữa chừng.

Nhưng Cố Tử Thần lại khinh bỉ.

"Cô không phải con nhà họ Cố, vị trí tổng giám đốc điều hành này dĩ nhiên không liên quan gì đến nữa, biến đi! Vụ thu mua này, cùng với các việc kinh doanh khác của nhà họ Cố mà đang nắm, tôi sẽ tiếp quản!"

Lúc này, tôi không gì thêm, chỉ đứng dậy.

Trước khi đi, tôi không quên đối tác thương mại đang đàm phán với tôi trước mặt.

"Chúc mừng , sắp kiếm một khoản lớn rồi đấy."

Đàm phán với một kẻ ngốc như Cố Tử Thần, không phải dễ dàng mà kiếm món hời như đâu.

Không biết tập đoàn Cố thị rơi vào tay Cố Tử Thần thì còn trụ bao lâu.

Nhưng tất cả những thứ này không liên quan đến tôi nữa. Vậy nên tôi quay người, không chút do dự mà rời khỏi tòa nhà Cố thị.

2

Tôi việc luôn dứt khoát, không bao giờ dây dưa.

Biết mình không phải con của nhà họ Cố, hôm đó tôi đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.

Vợ chồng nhà họ Cố có chút không nỡ xa tôi.

"Hai bác nghĩ con không nhất thiết phải đi, ở lại với gia đình đi con."

Tôi lắc đầu: "Không đâu, dì, con nên trở về với gia đình thật sự của mình."

Tôi hiểu rất rõ, vợ chồng nhà họ Cố thực sự có cảm với tôi.

Nhưng cảm đó mà không có máu mủ điểm tựa, sống cùng nhau dưới một mái nhà, sớm muộn gì những va chạm cũng sẽ hao mòn nó.

Chưa kể, khi con thật sự của họ trở về, chắc chắn họ sẽ phải đưa ra lựa chọn.

, tôi không chần chừ mà rời đi.

Khi tôi vừa bước lên xe, con thật sự của nhà họ Cố cũng vừa về tới.

Qua cửa sổ, tôi thấy một nhỏ nhắn, vừa khóc vừa lao vào vòng tay của vợ chồng họ Cố.

Cô ấy rất giống mẹ Cố, nhỏ nhắn, đáng , mong manh dễ vỡ.

Nhìn ấy thật dễ mến.

Hoàn toàn khác hẳn tôi.

3

Tôi nhanh chóng trở về với gia đình ruột thịt của mình.

Họ mang họ Tô.

Gia đình họ cũng có cấu trúc tương tự nhà họ Cố, gồm hai vợ chồng và một người trai, một người em .

Con của họ tên là Tô Cầm Cầm, năm đó chính là tôi và ấy bị ôm nhầm.

Vậy nên bây giờ ấy trở thành Cố Cầm Cầm, còn tôi trở thành Tô Vy.

Nhà họ Tô ở trong một khu chung cư cũ kỹ, tôi gõ cửa, một người phụ nữ trung niên mở cửa với vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Ai đó?"

Chỉ cần thoáng qua, tôi đã chắc chắn rằng đây là mẹ ruột của mình.

Chúng tôi có nét giống nhau, khuôn mặt bà đã bị bao phủ bởi sự cằn cỗi và tính toán, che lấp đi vẻ đẹp vốn có.

Nhìn thấy tôi, bà sững sờ trong giây lát, sau đó ngay lập tức bừng lên sự phấn khích.

"Con là Vy Vy đúng không?"

Tôi ngay lập tức mời vào nhà.

Họ cho tôi một bàn đầy thức ăn, nhiệt hỏi han về mọi thứ.

Nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng họ là ruột thịt của tôi, cảm giác đã nhiều năm kinh doanh khiến tôi luôn cảm thấy trong ánh mắt họ có điều gì đó toan tính.

Linh cảm của tôi nhanh chóng trở thành sự thật.

Chỉ nghe thấy mẹ Tô không kìm : "Vy Vy à, ăn xong cơm rồi thì thử áo cưới nhé."

Đôi đũa trên tay tôi khựng lại: "Áo cưới gì cơ?"

"Là cái áo con sẽ mặc trong đám cưới mấy ngày tới đó!"

Mẹ Tô rạng rỡ:

"Trước đây Cầm Cầm đã ra mắt một người đối tượng cực kỳ tốt, đám cưới chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, không ngờ Cầm Cầm lại đi mất.

"Bây giờ con về rồi, đương nhiên con sẽ thay Cầm Cầm hoàn thành hôn sự này chứ!"

4

Dù tôi tự nhận mình đã gặp nhiều trường hợp trên thương trường, lúc này vào biểu cảm của mẹ Tô, tôi không khỏi thấy vô lý: "Mẹ muốn con lấy một người mà con chưa từng gặp sao?"

"Đúng ." Bố Tô cũng đáp lại đầy thản nhiên: "Chúng ta là vì tốt cho con, đó là một mối hôn sự tốt, người khác có cầu cũng không !"

Lúc này tôi đã chắc chắn.

Gia đình này có vấn đề.

Mà vấn đề cũng không hề nhỏ.

"Tôi không lấy." Tôi lười giải thích nhiều, thẳng thắn từ chối ngay.

Cả nhà họ lập tức loạn lên.

"Sao con có thể không lấy! Chúng ta đã chuyện với nhà họ Vương rồi!"

"Phải đấy!" Người trai cùng huyết thống, Tô Cường, cũng không thể im lặng nữa: "Chúng ta đã nhận sính lễ của họ, còn dùng tiền đó để mua nhà rồi, em nhất định phải lấy!"

Tôi lạnh.

Nói gì mà vì tôi.

Thực ra là muốn bán con để đổi tiền.

"Tôi đã là không lấy."

Tôi chẳng thèm đôi co với cái gia đình kỳ lạ này, đặt đũa xuống rồi định đứng dậy đi về.

Không ngờ, Tô Cường lại dám kéo tay tôi lại.

"Ai cho phép mày đi hả!" Anh ta tức giận , "Mày đã là con nhà họ Tô, thì phải nghe lời trai này, nếu không thì——"

Rầm!

Anh ta chưa kịp hết câu, tôi đã mất kiên nhẫn, cầm lon coca trên bàn đổ thẳng lên đầu ta.

Tôi lạnh lùng ta.

"Không có đầu óc thì tốt nhất là đừng nhiều, nếu không tôi không ngại khâu miệng lại đâu."

Một lon coca đã chọc giận cả nhà họ Tô.

Tô Cường gào lên "Tôi sẽ ", mẹ Tô thì hét "Sao dám đụng vào con trai tôi", cả ba người lao vào tôi.

Tôi thấy phiền phức vô cùng, định đá bay bọn họ ra, không ngờ lúc này——

"Dừng tay!"

Một giọng thanh thoát bất ngờ vang lên từ cửa.

Tôi quay đầu, liền thấy một nhỏ nhắn mặc váy công chúa dẫn theo một đám vệ sĩ bước vào căn nhà cũ kỹ của gia đình họ Tô.

Tôi nhận ra ấy, đó là Cố Cầm Cầm.

Thiên kim thật sự bị ôm nhầm.

Nhà họ Tô thấy Cố Cầm Cầm, còn tức giận hơn cả khi tôi.

"Mày còn về đây gì!" Mẹ Tô gào lên, "Mày chẳng phải đã không muốn quay lại cái nhà này rồi sao!"

"Đúng !" Tô Cường cũng tức giận , "Nếu mày không phải con nhà họ Tô, thì đừng có xía vào chuyện của chúng tao!"

Nói xong, ta còn định đẩy Cố Cầm Cầm ra.

Tiếp theo, một cảnh tượng lạ lùng xảy ra.

Tôi dùng thị lực 5.0 của mình đảm bảo, Tô Cường còn chưa kịp chạm vào Cố Cầm Cầm, thì ấy đã hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Ngay sau đó, ấy mềm nhũn ngã xuống đất.

"Tiểu thư!"

Vệ sĩ bên cạnh sợ đến mức hoảng loạn, lập tức chạy tới đỡ ấy dậy.

Cô ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Anh vệ sĩ, hình như tôi bị trật mắt cá chân rồi."

Cô ấy đôi mắt đẫm lệ, trông thật yếu đuối.

"Tôi nhớ ba mẹ tôi từng , gia sản của tôi lên đến hàng trăm tỷ, mà trật mắt cá chân của tôi, thì phải đền bao nhiêu tiền nhỉ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...