"Thiên Hạ" Của Tiêu [...] – Chương 7

Dù ta gì, Tiêu Kỳ vẫn mỗi ngày đến điện Dao Quang không bỏ sót.

 

Ta vẫn không ra khỏi cửa, không biết kế hoạch đối phó Cao Thừa Tướng của hắn đến đâu rồi.

 

Hôm ấy thái giám mang đến một bộ y phục.

 

"Nương nương, hoàng thượng ... tiếp tục chống lưng cho người."

 

Ta bộ y phục đó, mắt sáng rực.

 

Đây là muốn... đưa ta ra ngoài cung?!

 

17.

 

Ta không còn mắng Tiêu Kỳ là cẩu hoàng đế nữa.

 

Thật sự.

 

Hắn lại đưa ta về nhà họ Tô để phô trương.

 

Cha ta, người trước nay chỉ hống hách trong nhà, lắp bắp không nên lời.

 

Hóa ra mẹ ta đã phong bình thê, Tiêu Kỳ còn ban cho bà một tước hiệu.

 

Từ khi ta " sủng", chức quan của cha ta không tăng một bậc, chỉ riêng ban cho mẹ ta một tước hiệu.

 

Ngụ ý gì thì người không ngu đều hiểu.

 

Không ai dám bắt nạt bà nữa.

 

Khi gặp riêng mẹ, ta không kìm rơi hai giọt nước mắt.

 

Mẹ hỏi ta có phải cuộc sống trong hậu cung không tốt không.

 

Ta lắc đầu.

 

Dù biết tất cả đều là giả...

 

Nhưng hai kiếp rồi, ta chưa bao giờ thiên vị như .

 

Có lẽ Tiêu Kỳ đã báo trước, hai tỷ tỷ cũng ở nhà.

 

Vây quanh ta nịnh bợ, chỉ thiếu điều thờ ta lên thôi.

 

"Sao, chống lưng thế nào?" Tiêu Kỳ hỏi ta trong lòng.

 

Ta phỉ nhổ hắn: "Đồ trẻ con."

 

Tiêu Kỳ không phản bác, chỉ ngẩng đầu kiêu ngạo.

 

Như một con công kiêu hãnh.

 

Ta bị hắn cho c.h.ế.t mất.

 

Phô trương ở nhà mẹ xong, Tiêu Kỳ đưa ta đi dạo phố.

 

Ta sống ở đây hơn mười năm, chưa việc gì mà các nữ xuyên không thường như nghe hát, thăm kỹ viện.

 

Tiêu Kỳ dẫn ta đến kỹ viện là không thể, nghe hát còn khả thi hơn.

 

Lần đầu nghe, giọng hát ở đây ta hoàn toàn không hiểu.

 

Mỗi khi diễn viên hát một câu, Tiêu Kỳ lại phiên dịch trong lòng ta một câu.

 

Nghe đến cuối cũng không biết đã nghe gì, chỉ cảm thấy trái tim như đang trên một chiếc thuyền nhỏ.

 

Đung đưa...

 

Như đã , người không thể đắc ý, một khi đắc ý sẽ dễ xảy ra chuyện.

 

Lúc một thanh đao lớn c.h.é.m lật bàn thì ta đang chống cằm, cố gắng chèo con thuyền trong lòng đó.

 

Tiêu Kỳ mạnh mẽ kéo ta về phía sau, ta mới không ngã sấp xuống đất.

 

"Có thích khách!" Không biết ai hô to.

 

Ta mới phản ứng lại, đây là thời cổ đại có đao kiếm vô .

 

Mà người bên cạnh ta là hoàng đế có tần suất bị ám sát cao nhất.

 

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

 

Tiêu Kỳ đẩy ta vào góc.

 

Ta vốn nhát gan, gặp chuyện này chắc chắn là giả vờ như chim cút.

 

Nhưng ta lại thẳng lưng, mắt không dám chớp.

 

Thấy một thanh đao lớn c.h.é.m về phía Tiêu Kỳ.

 

"Dừng tay!!!"

 

Ta không hiểu tại sao Tiêu Kỳ đột nhiên hét lớn.

 

Khi cơn đau dữ dội từ lưng truyền đến, mới phát hiện ý chí khó kiểm soát hơn ý thức.

 

Mà khó kiểm soát hơn ý thức chính là cơ thể.

 

Ta không màng mạng sống chắn cho Tiêu Kỳ một đao.

 

18.

 

Ta nghĩ ta sắp c.h.ế.t rồi.

 

Máu chảy ra không ngừng, 

 

Tiêu Kỳ đang nổi giận, thúc giục xe ngựa nhanh hơn.

 

Ta muốn bảo hắn đừng vội.

 

Nữ xuyên không vì nam chính đỡ đao, là thao tác thông thường. 

 

Không biết tại sao tác giả lại sắp xếp cho ta cái kịch bản kinh điển này.

 

Không có cốt truyện mới sao?

 

Họng ta ực một tiếng không phát ra âm thanh.

 

Bỗng nhiên ta nghĩ ra là mình cũng có "bàn tay vàng", liền gọi Tiêu Kỳ trong lòng:

 

"Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài yên tâm, ta không c.h.ế.t đâu."

 

Tiêu Kỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khi cúi đầu, mắt hắn đã đỏ hoe.

 

Hắn không chuyện trong lòng với ta nữa, mà mắng thẳng:

 

"Sao nàng ngu ngốc thế! Những thích khách đó đều do ta sắp xếp, sao nàng phải chắn đao cho ta?"

 

"Ài, ngài sớm với ta thì tốt rồi, ngài cũng biết ta đầu óc không nhanh nhạy..."

 

"Là lỗi của ta." Hắn lại xin lỗi ta, "Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này ta gì cũng không giấu nàng nữai."

 

"Ơ? Đừng xin lỗi, ngài không sai đâu."

 

Đầu óc ta trở nên nhẹ bẫng, nghĩ gì nấy:

 

"Dù ta luôn gọi ngài là cẩu hoàng đế, thật lòng mà , ngài là một hoàng đế rất tốt."

 

"Ngài chăm chỉ việc, thương dân chúng, không mê nữ sắc, biết dùng người tài, trẻ như đã tinh thông nghệ thuật đế vương."

 

"Bách tính có ngài là phúc của họ."

 

"Thực ra cũng là phúc của ta."

 

"Tiêu Kỳ." Ta không kịp gọi "hoàng thượng", "Bốn năm ta ở hậu cung ngài, thực ra sống rất tốt."

 

Chỉ là thỉnh thoảng bị người khó dễ.

 

Không phải bợ đỡ ai, không phải lấy lòng ai.

 

"Tiêu Kỳ, ngoài trời tuyết đang rơi sao? Lạnh quá."

 

Tiêu Kỳ sờ lên mặt ta, tay hắn hơi run rẩy:

 

"Thanh Thanh, đợi chút nữa, sắp về cung rồi."

 

"Không đợi nữa, ta mệt quá."

 

"Tô Thanh Thanh! Nàng tỉnh táo lại đi!"

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...